1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.”
Chương 91
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hồ ly và thư sinh về tới cố hương đã lâu không gặp.Núi kia, sông kia, đại Hắc kia!Hồ ly phe phẩy cái đuôi vui vẻ chạy lên “Đại hắc ta rất nhớ ngươi aaa!”Đại hắc phe phẩy đuôi gâu gâu kêu hai tiếng, sau đó nhào đến liếm cướt cả đầu lông xù của hồ ly.Thư sinh để hai đứa ở ngoài chơi, một lát sau…“A Sinh.”Thư sinh đang sửa sang lại đồ vật nghe thấy hồ ly gọi mình liền ngẩng đầu, thấy Hồ ly đang ngồi ngay ngắn trên lưng đại hắc, trông còn rất có khí thế.“Ngươi làm gì đó.”“Ta muốn đi dò xét địa bàn nha, rất nhanh sẽ quay về.” Hồ ly vỗ vô móng vuốt lên lưng đại hắc, “Đại hắc, chúng ta đi!”Đại hắc nghe lời chậm rì rì chạy ra ngoài viện.
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hồ ly và thư sinh về tới cố hương đã lâu không gặp.Núi kia, sông kia, đại Hắc kia!Hồ ly phe phẩy cái đuôi vui vẻ chạy lên “Đại hắc ta rất nhớ ngươi aaa!”Đại hắc phe phẩy đuôi gâu gâu kêu hai tiếng, sau đó nhào đến liếm cướt cả đầu lông xù của hồ ly.Thư sinh để hai đứa ở ngoài chơi, một lát sau…“A Sinh.”Thư sinh đang sửa sang lại đồ vật nghe thấy hồ ly gọi mình liền ngẩng đầu, thấy Hồ ly đang ngồi ngay ngắn trên lưng đại hắc, trông còn rất có khí thế.“Ngươi làm gì đó.”“Ta muốn đi dò xét địa bàn nha, rất nhanh sẽ quay về.” Hồ ly vỗ vô móng vuốt lên lưng đại hắc, “Đại hắc, chúng ta đi!”Đại hắc nghe lời chậm rì rì chạy ra ngoài viện.
Hồ Ly Và Thư SinhTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn1 Trời vừa vào đông khiến lông trên người hồ ly rất dễ bị tĩnh điện, điều này làm Thư Sinh vô cùng ghét chạm vào người nó bởi vì chỉ cần không chú ý một cái là bị điện giật, cứ thế mãi liền có bóng ma tâm lý. Hôm nay thư sinh đang đọc sách chợt thấy một vật nhảy lên đầu gối mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện là hồ ly. Nhíu mày: “Đi xuống!” Hồ ly ô ô kêu, cắn răng một cái biến thành mỹ nam trần trụi đè thư sinh dưới thân nói: “Như vậy là có thể sờ ta rồi phải hong?” Thư sinh cười sờ hắn: “Sớm nên như thế.” Hồ ly và thư sinh về tới cố hương đã lâu không gặp.Núi kia, sông kia, đại Hắc kia!Hồ ly phe phẩy cái đuôi vui vẻ chạy lên “Đại hắc ta rất nhớ ngươi aaa!”Đại hắc phe phẩy đuôi gâu gâu kêu hai tiếng, sau đó nhào đến liếm cướt cả đầu lông xù của hồ ly.Thư sinh để hai đứa ở ngoài chơi, một lát sau…“A Sinh.”Thư sinh đang sửa sang lại đồ vật nghe thấy hồ ly gọi mình liền ngẩng đầu, thấy Hồ ly đang ngồi ngay ngắn trên lưng đại hắc, trông còn rất có khí thế.“Ngươi làm gì đó.”“Ta muốn đi dò xét địa bàn nha, rất nhanh sẽ quay về.” Hồ ly vỗ vô móng vuốt lên lưng đại hắc, “Đại hắc, chúng ta đi!”Đại hắc nghe lời chậm rì rì chạy ra ngoài viện.