*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Em là ly nước chanh anh yêu thích nhất.” Em là là giới hạn của mùa hè và ước vọng của nhân gian. 01. Một quả chanh “Trái tim thiếu nữ” là tiệm trà sữa mới mở được trang trí đẹp mắt, nằm đối diện với cổng cũ của trường trung học trực thuộc. Qua ô cửa kính sạch sẽ, sáng sủa, rất nhiều nữ sinh đang chỉnh trang trong “Trái tim thiếu nữ”, ghế sofa đơn màu hồng ngọt ngào và các băng ghế dài cho đôi tình nhân, những chiếc đèn ngôi sao màu sắc khác nhau, còn có mấy chị nhân viên mặc đồng phục kiểu Anh đi tới đi lui trong đám người đó. đồng phục kiểu Anh “Một ly nước chanh, cảm ơn.” “Tôi muốn một ly nước chanh.” Là hai học sinh trường trung học trực thuộc, mặc đồng phục mùa hè màu xanh da trời và trắng. Bạn nữ búi tóc thành quả cầu nhỏ(*) xinh xắn, có vài sợi tóc mai rũ xuống,đôi mắt hạnh khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cô quay lại nhìn không nói lời nào. tóc búi bạn…

Chương 3

Em Là Mùa Hè Của AnhTác giả: Oạt Khanh Mai ĐườngTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Em là ly nước chanh anh yêu thích nhất.” Em là là giới hạn của mùa hè và ước vọng của nhân gian. 01. Một quả chanh “Trái tim thiếu nữ” là tiệm trà sữa mới mở được trang trí đẹp mắt, nằm đối diện với cổng cũ của trường trung học trực thuộc. Qua ô cửa kính sạch sẽ, sáng sủa, rất nhiều nữ sinh đang chỉnh trang trong “Trái tim thiếu nữ”, ghế sofa đơn màu hồng ngọt ngào và các băng ghế dài cho đôi tình nhân, những chiếc đèn ngôi sao màu sắc khác nhau, còn có mấy chị nhân viên mặc đồng phục kiểu Anh đi tới đi lui trong đám người đó. đồng phục kiểu Anh “Một ly nước chanh, cảm ơn.” “Tôi muốn một ly nước chanh.” Là hai học sinh trường trung học trực thuộc, mặc đồng phục mùa hè màu xanh da trời và trắng. Bạn nữ búi tóc thành quả cầu nhỏ(*) xinh xắn, có vài sợi tóc mai rũ xuống,đôi mắt hạnh khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cô quay lại nhìn không nói lời nào. tóc búi bạn… 3.Biệt danh “Chanh nhỏ” này là dành riêng cho Lâm Húc.Mỗi khi hai người ở cùng nhau, anh ấy rất thích dùng tay nghịch tóc của cô, sau đó kêu Dịch Thì thế này.Vào sáng thứ bảy, một tay Lâm Húc xách túi đồ, tay kia kẹp mấy quyển sách học phụ đạo.Anh duỗi tay bấm chuông cửa hai lần, sau đó tựa vào lan can trước cửa, dáng vẻ lim dim, chưa tỉnh ngủ.“Cảm ơn.” Dịch Thì đang mặc một chiếc váy polo màu xanh lam, mở cửa đập ngay vào mắt là túi nilon trên tay anh, mỉm cười đưa tay nhận lấy.Lâm Húc đổi giày, ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng hớn hở của cô gái nhỏ, bất lực lắc đầu.“Lâm Húc, lát nữa bọn mình làm chanh dây ngâm mật ong trước đi.” Bên trong túi ni lông có một ít chanh dây và chanh leo.Bố mẹ Dịch không cho cô uống gì ngoài sữa và mật ong, nên khi hai người họ không ở nhà,mới có cơ hội để cho Lâm Húc mang qua.Trên chiếc khăn trải bàn ca rô đen trắng đơn giản, Dịch Thì dùng dao gọt trái cây cắt hai loại quả được mang đến.“Được.” Bên kia, Lâm Húc cũng đã tiệt trùng hai bình thủy tinh ở nhiệt độ cao, anh hoàn toàn khác với dáng vẻ cao lớn thường ngày trong chiếc tạp dề hoa.“Chanh nhỏ.” Anh dựa vào một bên, nhìn cô gái nhỏ thuần thục lấy phần ruột bên trong quả chanh dây, sau đó vắt  nước chanh.“Sao thế?” Động tác tay dừng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ.Lâm Húc nghiêng người về phía trước, vén sợi tóc còn sót trên trán của cô ra sau tai, mỉm cười, khẽ nói: “Đừng vắt nhiều chanh quá, kẻo bị chua.”Tư thế của hai người có phần thân mật, cô vừa mới bị thiếu niên vô tình chạm vào lỗ tai đỏ bừng, cong môi thấp giọng nói: “Được.”“Anh có quả chanh nhỏ, là đủ rồi.”Mấy bước sau rất đơn giản, Dịch Thì khéo léo cho hoa quả đã chuẩn bị vào chai thủy tinh, còn Lâm Húc tựa cằm vào vai cô, khẽ thì thầm.Gió trong phòng có đều mang hương chanh dễ chịu, mát lành, ánh mặt trời bên ngoài lọt vào ô cửa sổ, khác hẳn đêm qua tràn đầy sức sống.Cô gái ngồi trước bàn đang cúi đầu suy nghĩ về đề thi trước mặt, lúc phát hiện người bên cạnh đang buồn chán nhìn mình chăm chú, khẽ cau mày.“Anh học thuộc 3 hàng từ đơn trước đi, lát nữa em kiểm tra lại.”“Được.” Anh cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhấp.Một Lâm Húc bất cần, chỉ khi ở trước mặt Dịch Thì mới là đứa trẻ ngoan.Thời gian trôi nhanh, nhưng chỉ mới giải được 5 bài lớn, lúc cô ngẩng đầu, phát hiện đã qua một giờ.“Anh…”Vừa mới mở miệng cô đã rút lại.Chàng trai gục xuống bàn, cổ áo cũng chưa lật lại, tay đè lên mép giấy từ đơn hơi nhăn.Dịch Thì nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ say của anh, khóe miệng vô thức nhếch lên, vẻ mặt dần dịu dàng.[Em là sự dịu dàng duy nhất của anh trên thế giới này.]

3.

Biệt danh “Chanh nhỏ” này là dành riêng cho Lâm Húc.

Mỗi khi hai người ở cùng nhau, anh ấy rất thích dùng tay nghịch tóc của cô, sau đó kêu Dịch Thì thế này.

Vào sáng thứ bảy, một tay Lâm Húc xách túi đồ, tay kia kẹp mấy quyển sách học phụ đạo.

Anh duỗi tay bấm chuông cửa hai lần, sau đó tựa vào lan can trước cửa, dáng vẻ lim dim, chưa tỉnh ngủ.

“Cảm ơn.” Dịch Thì đang mặc một chiếc váy polo màu xanh lam, mở cửa đập ngay vào mắt là túi nilon trên tay anh, mỉm cười đưa tay nhận lấy.

Lâm Húc đổi giày, ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng hớn hở của cô gái nhỏ, bất lực lắc đầu.

“Lâm Húc, lát nữa bọn mình làm chanh dây ngâm mật ong trước đi.” Bên trong túi ni lông có một ít chanh dây và chanh leo.

Bố mẹ Dịch không cho cô uống gì ngoài sữa và mật ong, nên khi hai người họ không ở nhà,mới có cơ hội để cho Lâm Húc mang qua.

Trên chiếc khăn trải bàn ca rô đen trắng đơn giản, Dịch Thì dùng dao gọt trái cây cắt hai loại quả được mang đến.

“Được.” Bên kia, Lâm Húc cũng đã tiệt trùng hai bình thủy tinh ở nhiệt độ cao, anh hoàn toàn khác với dáng vẻ cao lớn thường ngày trong chiếc tạp dề hoa.

“Chanh nhỏ.” Anh dựa vào một bên, nhìn cô gái nhỏ thuần thục lấy phần ruột bên trong quả chanh dây, sau đó vắt  nước chanh.

“Sao thế?” Động tác tay dừng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Lâm Húc nghiêng người về phía trước, vén sợi tóc còn sót trên trán của cô ra sau tai, mỉm cười, khẽ nói: “Đừng vắt nhiều chanh quá, kẻo bị chua.”

Tư thế của hai người có phần thân mật, cô vừa mới bị thiếu niên vô tình chạm vào lỗ tai đỏ bừng, cong môi thấp giọng nói: “Được.”

“Anh có quả chanh nhỏ, là đủ rồi.”

Mấy bước sau rất đơn giản, Dịch Thì khéo léo cho hoa quả đã chuẩn bị vào chai thủy tinh, còn Lâm Húc tựa cằm vào vai cô, khẽ thì thầm.

Gió trong phòng có đều mang hương chanh dễ chịu, mát lành, ánh mặt trời bên ngoài lọt vào ô cửa sổ, khác hẳn đêm qua tràn đầy sức sống.

Cô gái ngồi trước bàn đang cúi đầu suy nghĩ về đề thi trước mặt, lúc phát hiện người bên cạnh đang buồn chán nhìn mình chăm chú, khẽ cau mày.

“Anh học thuộc 3 hàng từ đơn trước đi, lát nữa em kiểm tra lại.”

“Được.” Anh cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhấp.

Một Lâm Húc bất cần, chỉ khi ở trước mặt Dịch Thì mới là đứa trẻ ngoan.

Thời gian trôi nhanh, nhưng chỉ mới giải được 5 bài lớn, lúc cô ngẩng đầu, phát hiện đã qua một giờ.

“Anh…”Vừa mới mở miệng cô đã rút lại.

Chàng trai gục xuống bàn, cổ áo cũng chưa lật lại, tay đè lên mép giấy từ đơn hơi nhăn.

Dịch Thì nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ say của anh, khóe miệng vô thức nhếch lên, vẻ mặt dần dịu dàng.

[Em là sự dịu dàng duy nhất của anh trên thế giới này.]

Em Là Mùa Hè Của AnhTác giả: Oạt Khanh Mai ĐườngTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Em là ly nước chanh anh yêu thích nhất.” Em là là giới hạn của mùa hè và ước vọng của nhân gian. 01. Một quả chanh “Trái tim thiếu nữ” là tiệm trà sữa mới mở được trang trí đẹp mắt, nằm đối diện với cổng cũ của trường trung học trực thuộc. Qua ô cửa kính sạch sẽ, sáng sủa, rất nhiều nữ sinh đang chỉnh trang trong “Trái tim thiếu nữ”, ghế sofa đơn màu hồng ngọt ngào và các băng ghế dài cho đôi tình nhân, những chiếc đèn ngôi sao màu sắc khác nhau, còn có mấy chị nhân viên mặc đồng phục kiểu Anh đi tới đi lui trong đám người đó. đồng phục kiểu Anh “Một ly nước chanh, cảm ơn.” “Tôi muốn một ly nước chanh.” Là hai học sinh trường trung học trực thuộc, mặc đồng phục mùa hè màu xanh da trời và trắng. Bạn nữ búi tóc thành quả cầu nhỏ(*) xinh xắn, có vài sợi tóc mai rũ xuống,đôi mắt hạnh khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cô quay lại nhìn không nói lời nào. tóc búi bạn… 3.Biệt danh “Chanh nhỏ” này là dành riêng cho Lâm Húc.Mỗi khi hai người ở cùng nhau, anh ấy rất thích dùng tay nghịch tóc của cô, sau đó kêu Dịch Thì thế này.Vào sáng thứ bảy, một tay Lâm Húc xách túi đồ, tay kia kẹp mấy quyển sách học phụ đạo.Anh duỗi tay bấm chuông cửa hai lần, sau đó tựa vào lan can trước cửa, dáng vẻ lim dim, chưa tỉnh ngủ.“Cảm ơn.” Dịch Thì đang mặc một chiếc váy polo màu xanh lam, mở cửa đập ngay vào mắt là túi nilon trên tay anh, mỉm cười đưa tay nhận lấy.Lâm Húc đổi giày, ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng hớn hở của cô gái nhỏ, bất lực lắc đầu.“Lâm Húc, lát nữa bọn mình làm chanh dây ngâm mật ong trước đi.” Bên trong túi ni lông có một ít chanh dây và chanh leo.Bố mẹ Dịch không cho cô uống gì ngoài sữa và mật ong, nên khi hai người họ không ở nhà,mới có cơ hội để cho Lâm Húc mang qua.Trên chiếc khăn trải bàn ca rô đen trắng đơn giản, Dịch Thì dùng dao gọt trái cây cắt hai loại quả được mang đến.“Được.” Bên kia, Lâm Húc cũng đã tiệt trùng hai bình thủy tinh ở nhiệt độ cao, anh hoàn toàn khác với dáng vẻ cao lớn thường ngày trong chiếc tạp dề hoa.“Chanh nhỏ.” Anh dựa vào một bên, nhìn cô gái nhỏ thuần thục lấy phần ruột bên trong quả chanh dây, sau đó vắt  nước chanh.“Sao thế?” Động tác tay dừng lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ nghi ngờ.Lâm Húc nghiêng người về phía trước, vén sợi tóc còn sót trên trán của cô ra sau tai, mỉm cười, khẽ nói: “Đừng vắt nhiều chanh quá, kẻo bị chua.”Tư thế của hai người có phần thân mật, cô vừa mới bị thiếu niên vô tình chạm vào lỗ tai đỏ bừng, cong môi thấp giọng nói: “Được.”“Anh có quả chanh nhỏ, là đủ rồi.”Mấy bước sau rất đơn giản, Dịch Thì khéo léo cho hoa quả đã chuẩn bị vào chai thủy tinh, còn Lâm Húc tựa cằm vào vai cô, khẽ thì thầm.Gió trong phòng có đều mang hương chanh dễ chịu, mát lành, ánh mặt trời bên ngoài lọt vào ô cửa sổ, khác hẳn đêm qua tràn đầy sức sống.Cô gái ngồi trước bàn đang cúi đầu suy nghĩ về đề thi trước mặt, lúc phát hiện người bên cạnh đang buồn chán nhìn mình chăm chú, khẽ cau mày.“Anh học thuộc 3 hàng từ đơn trước đi, lát nữa em kiểm tra lại.”“Được.” Anh cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhấp.Một Lâm Húc bất cần, chỉ khi ở trước mặt Dịch Thì mới là đứa trẻ ngoan.Thời gian trôi nhanh, nhưng chỉ mới giải được 5 bài lớn, lúc cô ngẩng đầu, phát hiện đã qua một giờ.“Anh…”Vừa mới mở miệng cô đã rút lại.Chàng trai gục xuống bàn, cổ áo cũng chưa lật lại, tay đè lên mép giấy từ đơn hơi nhăn.Dịch Thì nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ say của anh, khóe miệng vô thức nhếch lên, vẻ mặt dần dịu dàng.[Em là sự dịu dàng duy nhất của anh trên thế giới này.]

Chương 3