Một năm không gặp, Đàm Cảnh Thạc càng thêm đẹp trai. Áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng, mái tóc mượt mà mềm mại, ngũ quan càng thêm thành thục lại ý vị, trưởng thành thành bộ dáng hoàn hảo trong thẩm mỹ của tôi. Tôi đem đơn đăng ký đưa cho hắn, đắp lên một khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình hàn huyên: "Bác sỹ Đàm, đã lâu không gặp nha." Hắn không nhìn tôi, cũng không lý nào hàn huyên cùng tôi, nghiêm túc tiếp nhận đơn đăng ký, hỏi: "Có triệu chứng gì?" "Đầu óc không quá dễ chịu." Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng trán, cười đùa tí tửng. "Luôn không giải thích được mà nghĩ tới một người, nhịn không được muốn gặp người đó, một khi không gặp được liền đau đi đau lại." Hắn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn tôi một chút, thản nhiên nói: "Tôi nơi này là khoa nội thần kinh, không phải khoa tâm thần. Bệnh này của em tôi trị không được, đi đến khoa tâm thần sát vách đi." Một năm không gặp, miệng độc không ít. Tôi nhìn đôi môi đang đóng mở của hắn, thầm suy nghĩ, có cơ hội nhất định phải nếm thử, cái miệng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...