Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 3: Chương 3

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Sau khi ra ngoài, hắn đi ra ngay sau cô, họ trói cô lên một cái cột rồi lấy một chiếc roi dài, lúc chuẩn bị, Ẩn Húc nhìn Vương gia nóiVương gia, người thật sự muốn làm vậy?Ngươi có ý kiến sao?Dạ không ạHắn nhìn người đang cầm cây roi trên tay rồi nóiĐánhNghe thấy mệnh lệnh, hắn vung roi lên liên tiếp đánh vào người cô, từng vết roi đáng vào cơ thể nhỏ bé đó nhưng cô không hề hớ nửa lời kêu ca, bản thân cắn răng chịu đựng những thứ đó, roi lên tục vung lên trong một khoảng thời gian, lúc này người cô đã kín vết thương, nhìn thấy cô cứ im lặng làm Vương gia rất khó chịu, hắn nhìn vẻ mặt của cô rồi nói lớnDừng lạiNghe thấy vậy, họ mới dừng tay lại, hắn nhìn Ẩn Húc rồi nóiĐưa hắn vềẨn Húc có chút bất ngờ đây là lần đầu tiên Vương gia thay đổi quyết định của mình mà chưa đoạt được mục đích.Sau khi hắn rời đi, Ẩn Húc đi đến cởi trói cho cô rồi đưa đến nơi ở mới gần đại doanh.Về đến nơi, Ẩn Húc đỡ cô ngồi xuống rồi nóiNgươi cũng ghê thật, bị đánh như vậy mà không kêu ca một tiếng nào, đều này ở đây ngoài Vương gia thì chỉ có ngươi làm đượcCũng là người đầu tiên khiến Vương gia thay đổi quyết định khi chưa đạt được mục đíchCô nhìn vẻ mặt của Ẩn HúcMấy cái này có là gì, từ bé mình đã chịu bao nhiêu cực hình còn hơn thế nàyẨn Húc lấy trong người ra một bình thuốc nhỏ rồi nóiNgươi cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi bôi thuốcCởi y phục?Phải.Không cởi y phục thì làm sao bôi đượcÀ.Không cần đâu, ta tự làm được, ngươi ra ngoài điCó gì đâu.Mau lênCô thấy hắn vẫn cố chấp, vẻ mặt của cô dần khó chịu, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tức giận nóiĐã nói không cần.Ra ngoàiNghe thấy câu nói, Ẩn Húc ngơ ngác hắn nhìn thấy vẻ mặt của đó của cô thì liền ấp úng, hắn nóiĐược.Ta để ở đây, ngươi tự bôi đi, ta ra ngoài trước có gì thì gọi taNói xong hắn quay người rời đi, thấy hắn đã rời đi cô hơi thả y phục xuống đến bờ vai, khi đang định bôi thuốc vào vết thương thì Vương gia bước vào, hắn nhìn thấy bờ vai nhỏ bé của cô thì ngơ ngác, nhìn thấy vậy cô vội kéo y phục của mình lên, nhưng ngay lúc này hắn đi đến kéo y phục bên vai phải của cô nhưng do cô giữ nên không thể kéo xuống, cô nhìn hắn ta với vẻ mặt bối rối nóiVương gia, ngài làm gì vậy?Kéo y phục của ngươi xuống cho ta xemNghe thấy câu nói cô rất bất ngờ, cô lại hỏi hắnVương gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Làm như vậy còn ra thể thống gìKéo xuốngKhôngHắn liên tục kéo y phục của cô, nhưng ngay sau đó cô vung tay lên cho hắn một bạt tai, sau khi đánh xong hai ngơ ngác,cô cứ nghĩ hắn sẽ tức giận nhưng hắn lại không hề tức giận, hắn nhìn cô một cách say đắm rồi kéo thật mạnh y phục bên vai phải của cô.Sau khi nhìn thấy bờ vai của cô hắn rất bất ngờ trên vai phải của cô có một bông hoa rất đẹp ( Hoa bỉ ngạn) nó có màu đỏ rực như máu, lúc này hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào bông hoa đó, khi hắn vừa chạm vào cô giật mình, cô kéo y phục lên rồi tránh ra một bên, hắn vẫn đứng nhìn chằm chằm cô, hắn hỏi côBông hoa đó nó từ đâu mà có?Nghe thấy câu hỏi, cô hơi ngạc nhiên, cô nóiTa không biết từ khi sinh ra đã có rồiHắn đứng đó nhìn cô một lúc lâu, nhưng lúc này máu từ những vết roi đã lan ra, đột nhiên không khí xung quanh toả ra một mùi hương rất đặc biệt, cô lúc này vẻ mặt có chút khác lạ, cô nói với hắnVương gia, ngài muốn gì đây? .Hắn nghe thấy thì liền trở lại vẻ ban đầu, hắn lấy trong người ra mấy bình thuốc nhỏ rồi đặt chúng lên bàn,nóiNgươi uống với bôi thứ này, nó sẽ không để lại sẹoNói xong hắn rời đi, cô nhìn mấy lọ thuốc trên bàn, mặt bỗng dưng đỏ lên, nghĩHắn tự mình đến đây để đưa thuốc cho mình , tên này cũng có chút lương tâm, nhưng cảm giác hồi nãy khi hắn chạm vào mình cảm giác thật kỳ lạ cảm giác mình chưa bao giờ cảm nhận được trước đâyCô mỉm cười rồi bôi thuốc cho bản thân và uống mấy lọ mà hắn mang đến.Sau khi xong xuôi, cô đi đến đại doanh, đi đến trước mặt hắn nóiBây giờ ta phải làm gì?Đến đây mài mực cho taCô nghe thấy vậy thì kinh ngạcMài mực cho hắn,mình đường đường là thủ lĩnh của một tổ chức ngầm lớn vậy mà tới đây lại thành chân sai vặt của tên nàyCòn đứng đó làm gì, mau lênCô vẻ mặt có hơi tức giận nhưng cố nhịn nó vào trongMình nhịn mình nhịn, mình cần hắn để tìm đường về nhàHắn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô nhưng vẫn phải cố nhịn thì cười thầm, nghĩNhìn mặt hắn hồi này, thật đáng yêuCô đi đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn mài mực, một lát sau cô nhìn hắn, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ,cô ngơ ngác nhìnLúc như này, hắn quả đúng là rất đẹpCô nhìn hắn một cách say đắm, đúng lúc này hắn đột nhiên cất tiếngNgươi nhìn đủ chưa?Nghe thấy câu nói cô bừng tỉnh, cô nhìn hắn vẻ mặt e ngại, cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, trên tay cầm một phong thư, hắn nhìn thấy cô đang ngồi một bên mài mực, mặt cô rất đỏ, thấy vậy hắn hỏiNinh Vũ ngươi sao vậy? Bệnh sao? Sao mặt ngươi đỏ vậy?( Ngại ngùng) Không cóỪCó chuyện gì?Vương gia, ngài có thư từ kinh thànhHắn cầm lấy lá thư rồi mở nó ra, cô vì tò mò nên cũng lén nhìn xem, Ẩn Húc nhìn thấy vậy rất ngạc nhiênVương gia lại không tức giận khi Ninh Vũ nén nhìn thư sao? Thật kỳ lạMột lát sau, hắn nói với Ẩn HúcNgươi sai người đi xử lý điHắn đưa lá thư cho Ẩn Húc rồi tiếp tục công việc, Ẩn Húc nhìn bức thư rồi quay người rời đi.Sau khi Ẩn Húc rời đi cô lại nhìn hắnThì ra hắn là Hoắc vương Tam vương gia Nghi quốcLúc cô đang thất thần, Hoắc vương nóiNgươi từ nãy giờ sao cứ nhìn ta vậy?Dạ....dạ....không có gì ạNgươi về trước điDạNgay sau đó, cô trở về nơi ở của mình..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Sau khi ra ngoài, hắn đi ra ngay sau cô, họ trói cô lên một cái cột rồi lấy một chiếc roi dài, lúc chuẩn bị, Ẩn Húc nhìn Vương gia nóiVương gia, người thật sự muốn làm vậy?Ngươi có ý kiến sao?Dạ không ạHắn nhìn người đang cầm cây roi trên tay rồi nóiĐánhNghe thấy mệnh lệnh, hắn vung roi lên liên tiếp đánh vào người cô, từng vết roi đáng vào cơ thể nhỏ bé đó nhưng cô không hề hớ nửa lời kêu ca, bản thân cắn răng chịu đựng những thứ đó, roi lên tục vung lên trong một khoảng thời gian, lúc này người cô đã kín vết thương, nhìn thấy cô cứ im lặng làm Vương gia rất khó chịu, hắn nhìn vẻ mặt của cô rồi nói lớnDừng lạiNghe thấy vậy, họ mới dừng tay lại, hắn nhìn Ẩn Húc rồi nóiĐưa hắn vềẨn Húc có chút bất ngờ đây là lần đầu tiên Vương gia thay đổi quyết định của mình mà chưa đoạt được mục đích.Sau khi hắn rời đi, Ẩn Húc đi đến cởi trói cho cô rồi đưa đến nơi ở mới gần đại doanh.Về đến nơi, Ẩn Húc đỡ cô ngồi xuống rồi nóiNgươi cũng ghê thật, bị đánh như vậy mà không kêu ca một tiếng nào, đều này ở đây ngoài Vương gia thì chỉ có ngươi làm đượcCũng là người đầu tiên khiến Vương gia thay đổi quyết định khi chưa đạt được mục đíchCô nhìn vẻ mặt của Ẩn HúcMấy cái này có là gì, từ bé mình đã chịu bao nhiêu cực hình còn hơn thế nàyẨn Húc lấy trong người ra một bình thuốc nhỏ rồi nóiNgươi cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi bôi thuốcCởi y phục?Phải.Không cởi y phục thì làm sao bôi đượcÀ.Không cần đâu, ta tự làm được, ngươi ra ngoài điCó gì đâu.Mau lênCô thấy hắn vẫn cố chấp, vẻ mặt của cô dần khó chịu, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tức giận nóiĐã nói không cần.Ra ngoàiNghe thấy câu nói, Ẩn Húc ngơ ngác hắn nhìn thấy vẻ mặt của đó của cô thì liền ấp úng, hắn nóiĐược.Ta để ở đây, ngươi tự bôi đi, ta ra ngoài trước có gì thì gọi taNói xong hắn quay người rời đi, thấy hắn đã rời đi cô hơi thả y phục xuống đến bờ vai, khi đang định bôi thuốc vào vết thương thì Vương gia bước vào, hắn nhìn thấy bờ vai nhỏ bé của cô thì ngơ ngác, nhìn thấy vậy cô vội kéo y phục của mình lên, nhưng ngay lúc này hắn đi đến kéo y phục bên vai phải của cô nhưng do cô giữ nên không thể kéo xuống, cô nhìn hắn ta với vẻ mặt bối rối nóiVương gia, ngài làm gì vậy?Kéo y phục của ngươi xuống cho ta xemNghe thấy câu nói cô rất bất ngờ, cô lại hỏi hắnVương gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Làm như vậy còn ra thể thống gìKéo xuốngKhôngHắn liên tục kéo y phục của cô, nhưng ngay sau đó cô vung tay lên cho hắn một bạt tai, sau khi đánh xong hai ngơ ngác,cô cứ nghĩ hắn sẽ tức giận nhưng hắn lại không hề tức giận, hắn nhìn cô một cách say đắm rồi kéo thật mạnh y phục bên vai phải của cô.Sau khi nhìn thấy bờ vai của cô hắn rất bất ngờ trên vai phải của cô có một bông hoa rất đẹp ( Hoa bỉ ngạn) nó có màu đỏ rực như máu, lúc này hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào bông hoa đó, khi hắn vừa chạm vào cô giật mình, cô kéo y phục lên rồi tránh ra một bên, hắn vẫn đứng nhìn chằm chằm cô, hắn hỏi côBông hoa đó nó từ đâu mà có?Nghe thấy câu hỏi, cô hơi ngạc nhiên, cô nóiTa không biết từ khi sinh ra đã có rồiHắn đứng đó nhìn cô một lúc lâu, nhưng lúc này máu từ những vết roi đã lan ra, đột nhiên không khí xung quanh toả ra một mùi hương rất đặc biệt, cô lúc này vẻ mặt có chút khác lạ, cô nói với hắnVương gia, ngài muốn gì đây? .Hắn nghe thấy thì liền trở lại vẻ ban đầu, hắn lấy trong người ra mấy bình thuốc nhỏ rồi đặt chúng lên bàn,nóiNgươi uống với bôi thứ này, nó sẽ không để lại sẹoNói xong hắn rời đi, cô nhìn mấy lọ thuốc trên bàn, mặt bỗng dưng đỏ lên, nghĩHắn tự mình đến đây để đưa thuốc cho mình , tên này cũng có chút lương tâm, nhưng cảm giác hồi nãy khi hắn chạm vào mình cảm giác thật kỳ lạ cảm giác mình chưa bao giờ cảm nhận được trước đâyCô mỉm cười rồi bôi thuốc cho bản thân và uống mấy lọ mà hắn mang đến.Sau khi xong xuôi, cô đi đến đại doanh, đi đến trước mặt hắn nóiBây giờ ta phải làm gì?Đến đây mài mực cho taCô nghe thấy vậy thì kinh ngạcMài mực cho hắn,mình đường đường là thủ lĩnh của một tổ chức ngầm lớn vậy mà tới đây lại thành chân sai vặt của tên nàyCòn đứng đó làm gì, mau lênCô vẻ mặt có hơi tức giận nhưng cố nhịn nó vào trongMình nhịn mình nhịn, mình cần hắn để tìm đường về nhàHắn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô nhưng vẫn phải cố nhịn thì cười thầm, nghĩNhìn mặt hắn hồi này, thật đáng yêuCô đi đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn mài mực, một lát sau cô nhìn hắn, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ,cô ngơ ngác nhìnLúc như này, hắn quả đúng là rất đẹpCô nhìn hắn một cách say đắm, đúng lúc này hắn đột nhiên cất tiếngNgươi nhìn đủ chưa?Nghe thấy câu nói cô bừng tỉnh, cô nhìn hắn vẻ mặt e ngại, cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, trên tay cầm một phong thư, hắn nhìn thấy cô đang ngồi một bên mài mực, mặt cô rất đỏ, thấy vậy hắn hỏiNinh Vũ ngươi sao vậy? Bệnh sao? Sao mặt ngươi đỏ vậy?( Ngại ngùng) Không cóỪCó chuyện gì?Vương gia, ngài có thư từ kinh thànhHắn cầm lấy lá thư rồi mở nó ra, cô vì tò mò nên cũng lén nhìn xem, Ẩn Húc nhìn thấy vậy rất ngạc nhiênVương gia lại không tức giận khi Ninh Vũ nén nhìn thư sao? Thật kỳ lạMột lát sau, hắn nói với Ẩn HúcNgươi sai người đi xử lý điHắn đưa lá thư cho Ẩn Húc rồi tiếp tục công việc, Ẩn Húc nhìn bức thư rồi quay người rời đi.Sau khi Ẩn Húc rời đi cô lại nhìn hắnThì ra hắn là Hoắc vương Tam vương gia Nghi quốcLúc cô đang thất thần, Hoắc vương nóiNgươi từ nãy giờ sao cứ nhìn ta vậy?Dạ....dạ....không có gì ạNgươi về trước điDạNgay sau đó, cô trở về nơi ở của mình..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Sau khi ra ngoài, hắn đi ra ngay sau cô, họ trói cô lên một cái cột rồi lấy một chiếc roi dài, lúc chuẩn bị, Ẩn Húc nhìn Vương gia nóiVương gia, người thật sự muốn làm vậy?Ngươi có ý kiến sao?Dạ không ạHắn nhìn người đang cầm cây roi trên tay rồi nóiĐánhNghe thấy mệnh lệnh, hắn vung roi lên liên tiếp đánh vào người cô, từng vết roi đáng vào cơ thể nhỏ bé đó nhưng cô không hề hớ nửa lời kêu ca, bản thân cắn răng chịu đựng những thứ đó, roi lên tục vung lên trong một khoảng thời gian, lúc này người cô đã kín vết thương, nhìn thấy cô cứ im lặng làm Vương gia rất khó chịu, hắn nhìn vẻ mặt của cô rồi nói lớnDừng lạiNghe thấy vậy, họ mới dừng tay lại, hắn nhìn Ẩn Húc rồi nóiĐưa hắn vềẨn Húc có chút bất ngờ đây là lần đầu tiên Vương gia thay đổi quyết định của mình mà chưa đoạt được mục đích.Sau khi hắn rời đi, Ẩn Húc đi đến cởi trói cho cô rồi đưa đến nơi ở mới gần đại doanh.Về đến nơi, Ẩn Húc đỡ cô ngồi xuống rồi nóiNgươi cũng ghê thật, bị đánh như vậy mà không kêu ca một tiếng nào, đều này ở đây ngoài Vương gia thì chỉ có ngươi làm đượcCũng là người đầu tiên khiến Vương gia thay đổi quyết định khi chưa đạt được mục đíchCô nhìn vẻ mặt của Ẩn HúcMấy cái này có là gì, từ bé mình đã chịu bao nhiêu cực hình còn hơn thế nàyẨn Húc lấy trong người ra một bình thuốc nhỏ rồi nóiNgươi cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi bôi thuốcCởi y phục?Phải.Không cởi y phục thì làm sao bôi đượcÀ.Không cần đâu, ta tự làm được, ngươi ra ngoài điCó gì đâu.Mau lênCô thấy hắn vẫn cố chấp, vẻ mặt của cô dần khó chịu, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy sự tức giận nóiĐã nói không cần.Ra ngoàiNghe thấy câu nói, Ẩn Húc ngơ ngác hắn nhìn thấy vẻ mặt của đó của cô thì liền ấp úng, hắn nóiĐược.Ta để ở đây, ngươi tự bôi đi, ta ra ngoài trước có gì thì gọi taNói xong hắn quay người rời đi, thấy hắn đã rời đi cô hơi thả y phục xuống đến bờ vai, khi đang định bôi thuốc vào vết thương thì Vương gia bước vào, hắn nhìn thấy bờ vai nhỏ bé của cô thì ngơ ngác, nhìn thấy vậy cô vội kéo y phục của mình lên, nhưng ngay lúc này hắn đi đến kéo y phục bên vai phải của cô nhưng do cô giữ nên không thể kéo xuống, cô nhìn hắn ta với vẻ mặt bối rối nóiVương gia, ngài làm gì vậy?Kéo y phục của ngươi xuống cho ta xemNghe thấy câu nói cô rất bất ngờ, cô lại hỏi hắnVương gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Làm như vậy còn ra thể thống gìKéo xuốngKhôngHắn liên tục kéo y phục của cô, nhưng ngay sau đó cô vung tay lên cho hắn một bạt tai, sau khi đánh xong hai ngơ ngác,cô cứ nghĩ hắn sẽ tức giận nhưng hắn lại không hề tức giận, hắn nhìn cô một cách say đắm rồi kéo thật mạnh y phục bên vai phải của cô.Sau khi nhìn thấy bờ vai của cô hắn rất bất ngờ trên vai phải của cô có một bông hoa rất đẹp ( Hoa bỉ ngạn) nó có màu đỏ rực như máu, lúc này hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào bông hoa đó, khi hắn vừa chạm vào cô giật mình, cô kéo y phục lên rồi tránh ra một bên, hắn vẫn đứng nhìn chằm chằm cô, hắn hỏi côBông hoa đó nó từ đâu mà có?Nghe thấy câu hỏi, cô hơi ngạc nhiên, cô nóiTa không biết từ khi sinh ra đã có rồiHắn đứng đó nhìn cô một lúc lâu, nhưng lúc này máu từ những vết roi đã lan ra, đột nhiên không khí xung quanh toả ra một mùi hương rất đặc biệt, cô lúc này vẻ mặt có chút khác lạ, cô nói với hắnVương gia, ngài muốn gì đây? .Hắn nghe thấy thì liền trở lại vẻ ban đầu, hắn lấy trong người ra mấy bình thuốc nhỏ rồi đặt chúng lên bàn,nóiNgươi uống với bôi thứ này, nó sẽ không để lại sẹoNói xong hắn rời đi, cô nhìn mấy lọ thuốc trên bàn, mặt bỗng dưng đỏ lên, nghĩHắn tự mình đến đây để đưa thuốc cho mình , tên này cũng có chút lương tâm, nhưng cảm giác hồi nãy khi hắn chạm vào mình cảm giác thật kỳ lạ cảm giác mình chưa bao giờ cảm nhận được trước đâyCô mỉm cười rồi bôi thuốc cho bản thân và uống mấy lọ mà hắn mang đến.Sau khi xong xuôi, cô đi đến đại doanh, đi đến trước mặt hắn nóiBây giờ ta phải làm gì?Đến đây mài mực cho taCô nghe thấy vậy thì kinh ngạcMài mực cho hắn,mình đường đường là thủ lĩnh của một tổ chức ngầm lớn vậy mà tới đây lại thành chân sai vặt của tên nàyCòn đứng đó làm gì, mau lênCô vẻ mặt có hơi tức giận nhưng cố nhịn nó vào trongMình nhịn mình nhịn, mình cần hắn để tìm đường về nhàHắn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô nhưng vẫn phải cố nhịn thì cười thầm, nghĩNhìn mặt hắn hồi này, thật đáng yêuCô đi đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn mài mực, một lát sau cô nhìn hắn, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ,cô ngơ ngác nhìnLúc như này, hắn quả đúng là rất đẹpCô nhìn hắn một cách say đắm, đúng lúc này hắn đột nhiên cất tiếngNgươi nhìn đủ chưa?Nghe thấy câu nói cô bừng tỉnh, cô nhìn hắn vẻ mặt e ngại, cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, trên tay cầm một phong thư, hắn nhìn thấy cô đang ngồi một bên mài mực, mặt cô rất đỏ, thấy vậy hắn hỏiNinh Vũ ngươi sao vậy? Bệnh sao? Sao mặt ngươi đỏ vậy?( Ngại ngùng) Không cóỪCó chuyện gì?Vương gia, ngài có thư từ kinh thànhHắn cầm lấy lá thư rồi mở nó ra, cô vì tò mò nên cũng lén nhìn xem, Ẩn Húc nhìn thấy vậy rất ngạc nhiênVương gia lại không tức giận khi Ninh Vũ nén nhìn thư sao? Thật kỳ lạMột lát sau, hắn nói với Ẩn HúcNgươi sai người đi xử lý điHắn đưa lá thư cho Ẩn Húc rồi tiếp tục công việc, Ẩn Húc nhìn bức thư rồi quay người rời đi.Sau khi Ẩn Húc rời đi cô lại nhìn hắnThì ra hắn là Hoắc vương Tam vương gia Nghi quốcLúc cô đang thất thần, Hoắc vương nóiNgươi từ nãy giờ sao cứ nhìn ta vậy?Dạ....dạ....không có gì ạNgươi về trước điDạNgay sau đó, cô trở về nơi ở của mình..

Chương 3: Chương 3