Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 4: Chương 4

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Chiều tà, cô trở vê nơi ở ngồi chăm chú suy nghĩ, cô cầm khẩu súng lên ngắm nhìn nó rồi đặt nó xuống, lấy giấy bút vẽ vời một lát, những đường bút liên tiếp xuống tấm giấy, được một lúc cô lâu mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười vừa ý, cô cầm bản vẽ lên ngắm nhìn một lúc lâu rồi lại đặt xuống.Đúng lúc này, Hoắc vương bước vào, nhìn thấy bản vẽ trên bàn hắn có chút kinh ngạc, những chi tiết được thêm vào ghi trên bản vẽ làm cây súng đơn sơ trở lên tuyệt hảo, còn có những thứ được thêm vào làm nó đẹp hơn,Hoắc vương nhìn bản vẽ một lúc lâu, hắn quay lại hỏi côCái này là ngươi nghĩ ra sao?Đúng vậy.Vương gia, ngài đến đây có chuyện gì sao?Cũng không có gìVương gia ngài có biết nguyên liệu để làm cây súng này có ở đâu không?Biết, ngươi cần?ỪỞ phía nam doanh trại có nơi làm binh khí đó ngươi tới đó điĐược.Đa tạCô cầm theo bản vẽ với vẻ mặt vui tươi đi ra ngoài, Hoắc vương đứng bên trong nhìn theo bóng lưng đó nghĩChỉ vậy mà khiến hắn vui vậy sao? Thật kỳ lạCô đi đến phía nam quả nhiên có nơi rèn binh khí, cô bước vào trong bên trong có rất nhiều người họ đều đang bận rộn,cô đi một vòng xem hết những binh khí nơi này, buột miệng nóiThật vô dụngMột nam nhân nghe thấy câu nói đó thì vẻ mặt rất tức giận, ngay lúc đó cô lại đi đến cạnh hắn ta nóiNgươi biết làm cái này không?Cô đưa bản vẽ ra trước mặt nhưng hắn không quan tâm trực tiếp gạt ra chỗ khác, hắn với vẻ mặt tức giận nóiKhông thấy ta đang bận sao? Ta không rảnh để xem mấy thứ lung tung nàyHừ còn dám chê binh khí của taĐúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vừa thấy cô hắn hiện ra vẻ mặt tươi cười nóiNinh Vũ, ta tìm ngươi nãy giờSao ngươi lại tới đây?Ta tìm ngươi có chút việc, nghe vương gia nói ngươi ở đây ta liền đến tìmTìm ta có chuyện gì?Ta đến rủ ngươi đi săn với taĐi săn?Phải, lâu lâu như vậy mới vuiTa không đi được, bận rồiẨn Húc nhìn thấy cuộn giấy trên tay cô thì lấy xem, vừa mở ra khiến hắn rất kinh ngạc, bên trong là một bản vẽ lại của cây súng lần trước nhưng đã được cô chỉnh sửa lại khiến nó khác hẳn còn trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không ngờ nóiLà ngươi nghĩ ra sao? Thật tuyệt vời, Ninh Vũ ngươi giỏi thậtNghe thấy câu nói của Ẩn Húc, mọi người xung quanh rất tò mò bèn đến lại gần xem, họ xem xong ai cũng há hốc kinh ngạc, lúc này Ẩn Húc lại nóiThật bất ngờ nha, ta không ngờ ngươi lại tài năng như vậyCũng thường thôiNgươi chuẩn bị chỉnh sửa cây súng đó sao?ỪVậy ngươi làm điTa không biết rènHảTa định nhờ họ nhưng họ đều bận rồiLúc này, cái tên gạt bỏ bản vẽ của cô đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nóiTa xin lỗi, tại ngươi nói binh khí của ta nên ta mới......!Ta nói đúng còn gì, binh khí ở đâu thật vô dụng mà, chất liệu cũng kém, hơn nữa cách làm chúng đều kémNinh Vũ, hay ngươi giúp họ chỉnh sửa lại đi Ẩn Húc nóiCũng được, mang giấy bút cho taHọ lấy rất nhiều giấy ra, cô cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ, những người xung quanh đều đứng xung quanh quan sát, những binh khí đó cô đều vẽ và chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa thận chí cả nguyên liệu cũng thay đổi.Cô vẽ xong rồi nhìn những người xung quanh nóiĐây là các chỗ cần chỉnh sửa và những nguyên liệu cần dùngẨn Húc chỉ tay vào một dòng chữ hỏiĐây là gì vậy Ninh Vũ? Khó hiểu quáNó hơi khó hay là vậy đi ta chỉ các ngươi một lầnCô sai người đi lấy những nguyên liệu để làm một thanh kiếm, rồi đứng bên cạnh chỉ họ từng bước từng bước một, họ rất tập trung vào thanh kiếm đó chú ý từng câu nói từng cử chỉ của cô.__________Chiều tối, thanh kiếm được rèn xong, mọi người đều háo hức xem, cô cầm lấy thanh kiếm rồi lại lấy một thanh kiếm họ đã rèn trước đó chém vào nhau, một tiếng keng thanh kiếm của họ đã đứt làm đôi mà thanh kiếm cô dạy họ rèn không có chút sứt mẻ nào, nhìn thấy cảnh đó họ đều ngơ ngác,họ đều tỏ ra thán phục cô, lúc này Ẩn Húc nóiNgươi cũng rèn cho mình một thanh đi, ở đây cần thiếtNgươi nói cũng đúngCô lại vẽ vào trang giấy trắng một thanh kiếm tuyệt mỹ,và một con dao găm nhỏ, cô đưa nó cho họ rồi nóiMọi người có thể giúp ta rèn thành như vậy không? À cả những vật dụng của cây súng nữaCâu nói vừa rứt, mọi người xung quanh đều đồng ý, cô nóiVậy thì đa tạ mọi người trướcCô quay người trở về lều,khi cô vừa rời đi Ẩn Húc cầm thanh kiếm hồi nãy mang đến chỗ Hoắc vương, Hoắc vương nghe câu chuyện hắn kể cũng không mấy làm lạ, Hoắc vương nhìn thanh kiếm một lát rồi nóiNgươi bảo hắn, 3 ngày sau cùng ta về kinh thànhNghe lệnh của Hoắc vương, Ẩn Húc đến trại tìm cô, hắn nóiVương gia bảo ngươi ba ngày sau về kinh thành cùng ngài ấyTa biết rồiNinh Vũ, ngươi về kinh phải thật cẩn thận, ở đó không giống ở đây đâuỪNói xong hắn rời đi..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Chiều tà, cô trở vê nơi ở ngồi chăm chú suy nghĩ, cô cầm khẩu súng lên ngắm nhìn nó rồi đặt nó xuống, lấy giấy bút vẽ vời một lát, những đường bút liên tiếp xuống tấm giấy, được một lúc cô lâu mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười vừa ý, cô cầm bản vẽ lên ngắm nhìn một lúc lâu rồi lại đặt xuống.Đúng lúc này, Hoắc vương bước vào, nhìn thấy bản vẽ trên bàn hắn có chút kinh ngạc, những chi tiết được thêm vào ghi trên bản vẽ làm cây súng đơn sơ trở lên tuyệt hảo, còn có những thứ được thêm vào làm nó đẹp hơn,Hoắc vương nhìn bản vẽ một lúc lâu, hắn quay lại hỏi côCái này là ngươi nghĩ ra sao?Đúng vậy.Vương gia, ngài đến đây có chuyện gì sao?Cũng không có gìVương gia ngài có biết nguyên liệu để làm cây súng này có ở đâu không?Biết, ngươi cần?ỪỞ phía nam doanh trại có nơi làm binh khí đó ngươi tới đó điĐược.Đa tạCô cầm theo bản vẽ với vẻ mặt vui tươi đi ra ngoài, Hoắc vương đứng bên trong nhìn theo bóng lưng đó nghĩChỉ vậy mà khiến hắn vui vậy sao? Thật kỳ lạCô đi đến phía nam quả nhiên có nơi rèn binh khí, cô bước vào trong bên trong có rất nhiều người họ đều đang bận rộn,cô đi một vòng xem hết những binh khí nơi này, buột miệng nóiThật vô dụngMột nam nhân nghe thấy câu nói đó thì vẻ mặt rất tức giận, ngay lúc đó cô lại đi đến cạnh hắn ta nóiNgươi biết làm cái này không?Cô đưa bản vẽ ra trước mặt nhưng hắn không quan tâm trực tiếp gạt ra chỗ khác, hắn với vẻ mặt tức giận nóiKhông thấy ta đang bận sao? Ta không rảnh để xem mấy thứ lung tung nàyHừ còn dám chê binh khí của taĐúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vừa thấy cô hắn hiện ra vẻ mặt tươi cười nóiNinh Vũ, ta tìm ngươi nãy giờSao ngươi lại tới đây?Ta tìm ngươi có chút việc, nghe vương gia nói ngươi ở đây ta liền đến tìmTìm ta có chuyện gì?Ta đến rủ ngươi đi săn với taĐi săn?Phải, lâu lâu như vậy mới vuiTa không đi được, bận rồiẨn Húc nhìn thấy cuộn giấy trên tay cô thì lấy xem, vừa mở ra khiến hắn rất kinh ngạc, bên trong là một bản vẽ lại của cây súng lần trước nhưng đã được cô chỉnh sửa lại khiến nó khác hẳn còn trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không ngờ nóiLà ngươi nghĩ ra sao? Thật tuyệt vời, Ninh Vũ ngươi giỏi thậtNghe thấy câu nói của Ẩn Húc, mọi người xung quanh rất tò mò bèn đến lại gần xem, họ xem xong ai cũng há hốc kinh ngạc, lúc này Ẩn Húc lại nóiThật bất ngờ nha, ta không ngờ ngươi lại tài năng như vậyCũng thường thôiNgươi chuẩn bị chỉnh sửa cây súng đó sao?ỪVậy ngươi làm điTa không biết rènHảTa định nhờ họ nhưng họ đều bận rồiLúc này, cái tên gạt bỏ bản vẽ của cô đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nóiTa xin lỗi, tại ngươi nói binh khí của ta nên ta mới......!Ta nói đúng còn gì, binh khí ở đâu thật vô dụng mà, chất liệu cũng kém, hơn nữa cách làm chúng đều kémNinh Vũ, hay ngươi giúp họ chỉnh sửa lại đi Ẩn Húc nóiCũng được, mang giấy bút cho taHọ lấy rất nhiều giấy ra, cô cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ, những người xung quanh đều đứng xung quanh quan sát, những binh khí đó cô đều vẽ và chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa thận chí cả nguyên liệu cũng thay đổi.Cô vẽ xong rồi nhìn những người xung quanh nóiĐây là các chỗ cần chỉnh sửa và những nguyên liệu cần dùngẨn Húc chỉ tay vào một dòng chữ hỏiĐây là gì vậy Ninh Vũ? Khó hiểu quáNó hơi khó hay là vậy đi ta chỉ các ngươi một lầnCô sai người đi lấy những nguyên liệu để làm một thanh kiếm, rồi đứng bên cạnh chỉ họ từng bước từng bước một, họ rất tập trung vào thanh kiếm đó chú ý từng câu nói từng cử chỉ của cô.__________Chiều tối, thanh kiếm được rèn xong, mọi người đều háo hức xem, cô cầm lấy thanh kiếm rồi lại lấy một thanh kiếm họ đã rèn trước đó chém vào nhau, một tiếng keng thanh kiếm của họ đã đứt làm đôi mà thanh kiếm cô dạy họ rèn không có chút sứt mẻ nào, nhìn thấy cảnh đó họ đều ngơ ngác,họ đều tỏ ra thán phục cô, lúc này Ẩn Húc nóiNgươi cũng rèn cho mình một thanh đi, ở đây cần thiếtNgươi nói cũng đúngCô lại vẽ vào trang giấy trắng một thanh kiếm tuyệt mỹ,và một con dao găm nhỏ, cô đưa nó cho họ rồi nóiMọi người có thể giúp ta rèn thành như vậy không? À cả những vật dụng của cây súng nữaCâu nói vừa rứt, mọi người xung quanh đều đồng ý, cô nóiVậy thì đa tạ mọi người trướcCô quay người trở về lều,khi cô vừa rời đi Ẩn Húc cầm thanh kiếm hồi nãy mang đến chỗ Hoắc vương, Hoắc vương nghe câu chuyện hắn kể cũng không mấy làm lạ, Hoắc vương nhìn thanh kiếm một lát rồi nóiNgươi bảo hắn, 3 ngày sau cùng ta về kinh thànhNghe lệnh của Hoắc vương, Ẩn Húc đến trại tìm cô, hắn nóiVương gia bảo ngươi ba ngày sau về kinh thành cùng ngài ấyTa biết rồiNinh Vũ, ngươi về kinh phải thật cẩn thận, ở đó không giống ở đây đâuỪNói xong hắn rời đi..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Chiều tà, cô trở vê nơi ở ngồi chăm chú suy nghĩ, cô cầm khẩu súng lên ngắm nhìn nó rồi đặt nó xuống, lấy giấy bút vẽ vời một lát, những đường bút liên tiếp xuống tấm giấy, được một lúc cô lâu mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười vừa ý, cô cầm bản vẽ lên ngắm nhìn một lúc lâu rồi lại đặt xuống.Đúng lúc này, Hoắc vương bước vào, nhìn thấy bản vẽ trên bàn hắn có chút kinh ngạc, những chi tiết được thêm vào ghi trên bản vẽ làm cây súng đơn sơ trở lên tuyệt hảo, còn có những thứ được thêm vào làm nó đẹp hơn,Hoắc vương nhìn bản vẽ một lúc lâu, hắn quay lại hỏi côCái này là ngươi nghĩ ra sao?Đúng vậy.Vương gia, ngài đến đây có chuyện gì sao?Cũng không có gìVương gia ngài có biết nguyên liệu để làm cây súng này có ở đâu không?Biết, ngươi cần?ỪỞ phía nam doanh trại có nơi làm binh khí đó ngươi tới đó điĐược.Đa tạCô cầm theo bản vẽ với vẻ mặt vui tươi đi ra ngoài, Hoắc vương đứng bên trong nhìn theo bóng lưng đó nghĩChỉ vậy mà khiến hắn vui vậy sao? Thật kỳ lạCô đi đến phía nam quả nhiên có nơi rèn binh khí, cô bước vào trong bên trong có rất nhiều người họ đều đang bận rộn,cô đi một vòng xem hết những binh khí nơi này, buột miệng nóiThật vô dụngMột nam nhân nghe thấy câu nói đó thì vẻ mặt rất tức giận, ngay lúc đó cô lại đi đến cạnh hắn ta nóiNgươi biết làm cái này không?Cô đưa bản vẽ ra trước mặt nhưng hắn không quan tâm trực tiếp gạt ra chỗ khác, hắn với vẻ mặt tức giận nóiKhông thấy ta đang bận sao? Ta không rảnh để xem mấy thứ lung tung nàyHừ còn dám chê binh khí của taĐúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vừa thấy cô hắn hiện ra vẻ mặt tươi cười nóiNinh Vũ, ta tìm ngươi nãy giờSao ngươi lại tới đây?Ta tìm ngươi có chút việc, nghe vương gia nói ngươi ở đây ta liền đến tìmTìm ta có chuyện gì?Ta đến rủ ngươi đi săn với taĐi săn?Phải, lâu lâu như vậy mới vuiTa không đi được, bận rồiẨn Húc nhìn thấy cuộn giấy trên tay cô thì lấy xem, vừa mở ra khiến hắn rất kinh ngạc, bên trong là một bản vẽ lại của cây súng lần trước nhưng đã được cô chỉnh sửa lại khiến nó khác hẳn còn trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không ngờ nóiLà ngươi nghĩ ra sao? Thật tuyệt vời, Ninh Vũ ngươi giỏi thậtNghe thấy câu nói của Ẩn Húc, mọi người xung quanh rất tò mò bèn đến lại gần xem, họ xem xong ai cũng há hốc kinh ngạc, lúc này Ẩn Húc lại nóiThật bất ngờ nha, ta không ngờ ngươi lại tài năng như vậyCũng thường thôiNgươi chuẩn bị chỉnh sửa cây súng đó sao?ỪVậy ngươi làm điTa không biết rènHảTa định nhờ họ nhưng họ đều bận rồiLúc này, cái tên gạt bỏ bản vẽ của cô đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nóiTa xin lỗi, tại ngươi nói binh khí của ta nên ta mới......!Ta nói đúng còn gì, binh khí ở đâu thật vô dụng mà, chất liệu cũng kém, hơn nữa cách làm chúng đều kémNinh Vũ, hay ngươi giúp họ chỉnh sửa lại đi Ẩn Húc nóiCũng được, mang giấy bút cho taHọ lấy rất nhiều giấy ra, cô cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ, những người xung quanh đều đứng xung quanh quan sát, những binh khí đó cô đều vẽ và chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa thận chí cả nguyên liệu cũng thay đổi.Cô vẽ xong rồi nhìn những người xung quanh nóiĐây là các chỗ cần chỉnh sửa và những nguyên liệu cần dùngẨn Húc chỉ tay vào một dòng chữ hỏiĐây là gì vậy Ninh Vũ? Khó hiểu quáNó hơi khó hay là vậy đi ta chỉ các ngươi một lầnCô sai người đi lấy những nguyên liệu để làm một thanh kiếm, rồi đứng bên cạnh chỉ họ từng bước từng bước một, họ rất tập trung vào thanh kiếm đó chú ý từng câu nói từng cử chỉ của cô.__________Chiều tối, thanh kiếm được rèn xong, mọi người đều háo hức xem, cô cầm lấy thanh kiếm rồi lại lấy một thanh kiếm họ đã rèn trước đó chém vào nhau, một tiếng keng thanh kiếm của họ đã đứt làm đôi mà thanh kiếm cô dạy họ rèn không có chút sứt mẻ nào, nhìn thấy cảnh đó họ đều ngơ ngác,họ đều tỏ ra thán phục cô, lúc này Ẩn Húc nóiNgươi cũng rèn cho mình một thanh đi, ở đây cần thiếtNgươi nói cũng đúngCô lại vẽ vào trang giấy trắng một thanh kiếm tuyệt mỹ,và một con dao găm nhỏ, cô đưa nó cho họ rồi nóiMọi người có thể giúp ta rèn thành như vậy không? À cả những vật dụng của cây súng nữaCâu nói vừa rứt, mọi người xung quanh đều đồng ý, cô nóiVậy thì đa tạ mọi người trướcCô quay người trở về lều,khi cô vừa rời đi Ẩn Húc cầm thanh kiếm hồi nãy mang đến chỗ Hoắc vương, Hoắc vương nghe câu chuyện hắn kể cũng không mấy làm lạ, Hoắc vương nhìn thanh kiếm một lát rồi nóiNgươi bảo hắn, 3 ngày sau cùng ta về kinh thànhNghe lệnh của Hoắc vương, Ẩn Húc đến trại tìm cô, hắn nóiVương gia bảo ngươi ba ngày sau về kinh thành cùng ngài ấyTa biết rồiNinh Vũ, ngươi về kinh phải thật cẩn thận, ở đó không giống ở đây đâuỪNói xong hắn rời đi..

Chương 4: Chương 4