Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…
Chương 24: Chương 24
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Mấy ngày sau, cô,Thu Nguyệt Minh Nguyệt đi mua y phục, bất ngờ lại gặp Ôn Tĩnh và Thẩm Liên đi với nhau, mấy người không quan tâm đành tránh qua một bên nhưng không may lại bị Ôn Tĩnh nhìn thấy, cô ta và Thẩm Liên bước đến chặn cô lại, Ôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt đắc y nóiÂu Dương Vũ Ninh phải không? Ha.Ngươi chết chắc rồi dám chọc giận Thái hậu nương nươngThu Nguyệt đứng một bên, nóiChọc giận bà ta thì làm sao? Tưởng mình là ai chứ còn bắt chị ấy quỳ dưới chân bà ta,đúng là muốn chết màNgươi...sao ngươi dám...?Thì sao? Khôn hồn thì tránh ra tính kiên nhẫn của ta có giới hạn, để ta tức lên ta chặt ngươi ra làm hai khúc đóNgươi....Ta xem ai dám chặt nữ nhi của ta raMột giọng nói vang lên sau lưng cô, mấy người đều nhìn về đó, một quan viên, nhìn uy nghiêm bước đến, ông ta bước đến bên cạnh Ôn Tĩnh, nóiTĩnh Nhi xảy ra chuyện gì?Cô ta chỉ tay vào mấy người nóiPhụ thân là họ muốn hại con, cô ta còn rất nhiều lần bắt nạt conÔng ta nhìn thẳng vào mấy người, nóiVị tiểu thư này, nữ nhi của ta làm gì mà hết lần này đến lần khác làm khó nóCô nở ra nụ cười khinh thường không nói gì, ông ta dần trở nên khó chịu, hỏiNgươi cười gì chứ?HừCô bước qua một bên rồi rời đi,thấy vậy ông ta tức giận cho người bắt mấy người lại, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt nhìn đám người yếu đuối xung quanh cười lên, Thu Nguyệt nóiĐang chán thì các người lại tự lao đầu vào, tới đây làm thú vui cho bổn cô nương điCô nhìn hai cô gái nóiGiao cho hai em đó, nhất định đừng có nương tayDạHai cô gái lấy dao găm trong người,lao thẳng vào đám người, tốc độ của họ nhanh như một con báo vậy,những thuộc hạ của ông ta đều bị hai cô gái cắt hết gân tay và gân chân, bọn chúng nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, một bên Ôn Tĩnh và cha cô ta đứng nhìn mà sợ xanh mặt mày, họ lùi về sau sau đó chạy nhanh đi, hai cô gái nhìn thấy thì nhanh chóng đuổi theo, họ chặn trước mặt ông ta, ông ta quỳ xuống đất van xin hai người họ, Thu Nguyệt nóiÔng có biết vì sao ta không giết bọn chúng không?Ta...ta..không...biếtCái cảm giác người khác đau đớn nằm trên đất thú vị hơn nhiều khi giết bọn chúng, ông nói có phải không?Ông ta xanh tái mặt, nghĩHai cô nương này thật đáng sợ, nếu bây giờ mình không làm gì đó nhất định sẽ bị họ cắt gânÔng ta nhìn cô rồi đứng dậy chạy qua đó, quỳ xuống, nóiTiểu thư, người tha cho ta đi, ta nhất định sẽ không bao giờ dám làm phiền đến người nữaHa.Câu nói này ta đã nghe từ miệng con gái yêu dấu của ông rồi, nhưng cuối cùng thì sao cô ta vẫn chọc vào ta đấy thôi, ông nói xem ta có tin các người nữ khôngÔng ta tức giận nhìn Ôn Tĩnh, nghĩĐáng chết, lại gây phiền phức cho ta, lần này ta nhất định sẽ không tha cho ngươiÔng ta nở nụ cười quay lại nhìn cô, nóiTiểu nữ có nhỏ không hiểu chuyện mong tiểu thư bỏ qua, lần này về ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thânKhi ông về làm sao ta biết ông có dạy dỗ hay không?Nhất định..nhất địnhTa không tinCô nhìn Thu Nguyệt và Minh Nguyệt, nóiMang cô ta qua đâyHai người họ đưa Ôn Tĩnh đến trước mặt cô, bắt cô ta quỳ xuống, cô bước đến nâng cằm cô ta lên cười nhẹ rồi nhìn sang Ôn Thuận ( Cha của Ôn Tĩnh) nóiHay là ông dạy dỗ cô ta ở đây điỞ đây sao ạ?Đúng.Nếu ông làm được thì ta thả các người điNgười muốn ta làm gì?Tự tay ông cắt lấy....một cánh tay của cô taÔng ta kinh ngạc cũng sợ hãi nhìn cô, Thu Nguyệt lúc này lấy một cây đao ở tiệm rèn gần đó ném xuống đất, Ôn Thuận lúc đầu do dự nhưng vẫn cầm cây đao lên, Ôn Tĩnh nhìn thấy thì kinh ngạc, gọi một tiếngChaKhuân mặt sợ hãi của Ôn Tĩnh nhìn cha mình khiến cô khó chịu, lúc này ông ta nắm chặt lấy tay Ôn Tĩnh, không nói gì đưa con dao xuống, lúc gần tới nơi cô chặn lại, Ôn Tĩnh và Ôn Thuận bất ngờ, cô nhìn ông ta vẻ mặt khinh thường nóiTình cảm cha con các người thật tốt, vì mạng sống của bản thân mà không tiếc hi sinh con gái mình, thật nực cười.Biến trước khi ta giết ôngÔng ta lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, không quan tâm đến con gái mình vẫn quỳ trên mặt đất, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn người cha mình luôn tôn kính, cô giơ tay ra phía trước, nóiĐứng dậy đi, lần sau sẽ không có ai giúp cô đâuÔn Tĩnh nắm lấy tay cô đứng dậy, ngay sau đó, cô và hai cô gái rời đi, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn theo cô, rồi như nào lại chạy theo cô, cô ta chắn trước mặt cô, nóiCảm ơn cô, giúp ta thấy rõ bộ mặt của ông taTa không giúp côÂu Dương Vũ Ninh, ta...ta...ta có thể làm bạn với cô không?Làm bạn với ta? Ha.Ta không cần bạnCô rời đi.Ôn Tĩnh đứng sau nói lớnTa nhất định phải làm bạn với côCô không quan tâm trực tiếp về phủ.Ở một bên khác, Hoắc vương đứng một bên nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, hắn chỉ cười lên rồi cũng về phủ..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Mấy ngày sau, cô,Thu Nguyệt Minh Nguyệt đi mua y phục, bất ngờ lại gặp Ôn Tĩnh và Thẩm Liên đi với nhau, mấy người không quan tâm đành tránh qua một bên nhưng không may lại bị Ôn Tĩnh nhìn thấy, cô ta và Thẩm Liên bước đến chặn cô lại, Ôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt đắc y nóiÂu Dương Vũ Ninh phải không? Ha.Ngươi chết chắc rồi dám chọc giận Thái hậu nương nươngThu Nguyệt đứng một bên, nóiChọc giận bà ta thì làm sao? Tưởng mình là ai chứ còn bắt chị ấy quỳ dưới chân bà ta,đúng là muốn chết màNgươi...sao ngươi dám...?Thì sao? Khôn hồn thì tránh ra tính kiên nhẫn của ta có giới hạn, để ta tức lên ta chặt ngươi ra làm hai khúc đóNgươi....Ta xem ai dám chặt nữ nhi của ta raMột giọng nói vang lên sau lưng cô, mấy người đều nhìn về đó, một quan viên, nhìn uy nghiêm bước đến, ông ta bước đến bên cạnh Ôn Tĩnh, nóiTĩnh Nhi xảy ra chuyện gì?Cô ta chỉ tay vào mấy người nóiPhụ thân là họ muốn hại con, cô ta còn rất nhiều lần bắt nạt conÔng ta nhìn thẳng vào mấy người, nóiVị tiểu thư này, nữ nhi của ta làm gì mà hết lần này đến lần khác làm khó nóCô nở ra nụ cười khinh thường không nói gì, ông ta dần trở nên khó chịu, hỏiNgươi cười gì chứ?HừCô bước qua một bên rồi rời đi,thấy vậy ông ta tức giận cho người bắt mấy người lại, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt nhìn đám người yếu đuối xung quanh cười lên, Thu Nguyệt nóiĐang chán thì các người lại tự lao đầu vào, tới đây làm thú vui cho bổn cô nương điCô nhìn hai cô gái nóiGiao cho hai em đó, nhất định đừng có nương tayDạHai cô gái lấy dao găm trong người,lao thẳng vào đám người, tốc độ của họ nhanh như một con báo vậy,những thuộc hạ của ông ta đều bị hai cô gái cắt hết gân tay và gân chân, bọn chúng nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, một bên Ôn Tĩnh và cha cô ta đứng nhìn mà sợ xanh mặt mày, họ lùi về sau sau đó chạy nhanh đi, hai cô gái nhìn thấy thì nhanh chóng đuổi theo, họ chặn trước mặt ông ta, ông ta quỳ xuống đất van xin hai người họ, Thu Nguyệt nóiÔng có biết vì sao ta không giết bọn chúng không?Ta...ta..không...biếtCái cảm giác người khác đau đớn nằm trên đất thú vị hơn nhiều khi giết bọn chúng, ông nói có phải không?Ông ta xanh tái mặt, nghĩHai cô nương này thật đáng sợ, nếu bây giờ mình không làm gì đó nhất định sẽ bị họ cắt gânÔng ta nhìn cô rồi đứng dậy chạy qua đó, quỳ xuống, nóiTiểu thư, người tha cho ta đi, ta nhất định sẽ không bao giờ dám làm phiền đến người nữaHa.Câu nói này ta đã nghe từ miệng con gái yêu dấu của ông rồi, nhưng cuối cùng thì sao cô ta vẫn chọc vào ta đấy thôi, ông nói xem ta có tin các người nữ khôngÔng ta tức giận nhìn Ôn Tĩnh, nghĩĐáng chết, lại gây phiền phức cho ta, lần này ta nhất định sẽ không tha cho ngươiÔng ta nở nụ cười quay lại nhìn cô, nóiTiểu nữ có nhỏ không hiểu chuyện mong tiểu thư bỏ qua, lần này về ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thânKhi ông về làm sao ta biết ông có dạy dỗ hay không?Nhất định..nhất địnhTa không tinCô nhìn Thu Nguyệt và Minh Nguyệt, nóiMang cô ta qua đâyHai người họ đưa Ôn Tĩnh đến trước mặt cô, bắt cô ta quỳ xuống, cô bước đến nâng cằm cô ta lên cười nhẹ rồi nhìn sang Ôn Thuận ( Cha của Ôn Tĩnh) nóiHay là ông dạy dỗ cô ta ở đây điỞ đây sao ạ?Đúng.Nếu ông làm được thì ta thả các người điNgười muốn ta làm gì?Tự tay ông cắt lấy....một cánh tay của cô taÔng ta kinh ngạc cũng sợ hãi nhìn cô, Thu Nguyệt lúc này lấy một cây đao ở tiệm rèn gần đó ném xuống đất, Ôn Thuận lúc đầu do dự nhưng vẫn cầm cây đao lên, Ôn Tĩnh nhìn thấy thì kinh ngạc, gọi một tiếngChaKhuân mặt sợ hãi của Ôn Tĩnh nhìn cha mình khiến cô khó chịu, lúc này ông ta nắm chặt lấy tay Ôn Tĩnh, không nói gì đưa con dao xuống, lúc gần tới nơi cô chặn lại, Ôn Tĩnh và Ôn Thuận bất ngờ, cô nhìn ông ta vẻ mặt khinh thường nóiTình cảm cha con các người thật tốt, vì mạng sống của bản thân mà không tiếc hi sinh con gái mình, thật nực cười.Biến trước khi ta giết ôngÔng ta lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, không quan tâm đến con gái mình vẫn quỳ trên mặt đất, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn người cha mình luôn tôn kính, cô giơ tay ra phía trước, nóiĐứng dậy đi, lần sau sẽ không có ai giúp cô đâuÔn Tĩnh nắm lấy tay cô đứng dậy, ngay sau đó, cô và hai cô gái rời đi, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn theo cô, rồi như nào lại chạy theo cô, cô ta chắn trước mặt cô, nóiCảm ơn cô, giúp ta thấy rõ bộ mặt của ông taTa không giúp côÂu Dương Vũ Ninh, ta...ta...ta có thể làm bạn với cô không?Làm bạn với ta? Ha.Ta không cần bạnCô rời đi.Ôn Tĩnh đứng sau nói lớnTa nhất định phải làm bạn với côCô không quan tâm trực tiếp về phủ.Ở một bên khác, Hoắc vương đứng một bên nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, hắn chỉ cười lên rồi cũng về phủ..
Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Mấy ngày sau, cô,Thu Nguyệt Minh Nguyệt đi mua y phục, bất ngờ lại gặp Ôn Tĩnh và Thẩm Liên đi với nhau, mấy người không quan tâm đành tránh qua một bên nhưng không may lại bị Ôn Tĩnh nhìn thấy, cô ta và Thẩm Liên bước đến chặn cô lại, Ôn Tĩnh lộ ra vẻ mặt đắc y nóiÂu Dương Vũ Ninh phải không? Ha.Ngươi chết chắc rồi dám chọc giận Thái hậu nương nươngThu Nguyệt đứng một bên, nóiChọc giận bà ta thì làm sao? Tưởng mình là ai chứ còn bắt chị ấy quỳ dưới chân bà ta,đúng là muốn chết màNgươi...sao ngươi dám...?Thì sao? Khôn hồn thì tránh ra tính kiên nhẫn của ta có giới hạn, để ta tức lên ta chặt ngươi ra làm hai khúc đóNgươi....Ta xem ai dám chặt nữ nhi của ta raMột giọng nói vang lên sau lưng cô, mấy người đều nhìn về đó, một quan viên, nhìn uy nghiêm bước đến, ông ta bước đến bên cạnh Ôn Tĩnh, nóiTĩnh Nhi xảy ra chuyện gì?Cô ta chỉ tay vào mấy người nóiPhụ thân là họ muốn hại con, cô ta còn rất nhiều lần bắt nạt conÔng ta nhìn thẳng vào mấy người, nóiVị tiểu thư này, nữ nhi của ta làm gì mà hết lần này đến lần khác làm khó nóCô nở ra nụ cười khinh thường không nói gì, ông ta dần trở nên khó chịu, hỏiNgươi cười gì chứ?HừCô bước qua một bên rồi rời đi,thấy vậy ông ta tức giận cho người bắt mấy người lại, Thu Nguyệt và Minh Nguyệt nhìn đám người yếu đuối xung quanh cười lên, Thu Nguyệt nóiĐang chán thì các người lại tự lao đầu vào, tới đây làm thú vui cho bổn cô nương điCô nhìn hai cô gái nóiGiao cho hai em đó, nhất định đừng có nương tayDạHai cô gái lấy dao găm trong người,lao thẳng vào đám người, tốc độ của họ nhanh như một con báo vậy,những thuộc hạ của ông ta đều bị hai cô gái cắt hết gân tay và gân chân, bọn chúng nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, một bên Ôn Tĩnh và cha cô ta đứng nhìn mà sợ xanh mặt mày, họ lùi về sau sau đó chạy nhanh đi, hai cô gái nhìn thấy thì nhanh chóng đuổi theo, họ chặn trước mặt ông ta, ông ta quỳ xuống đất van xin hai người họ, Thu Nguyệt nóiÔng có biết vì sao ta không giết bọn chúng không?Ta...ta..không...biếtCái cảm giác người khác đau đớn nằm trên đất thú vị hơn nhiều khi giết bọn chúng, ông nói có phải không?Ông ta xanh tái mặt, nghĩHai cô nương này thật đáng sợ, nếu bây giờ mình không làm gì đó nhất định sẽ bị họ cắt gânÔng ta nhìn cô rồi đứng dậy chạy qua đó, quỳ xuống, nóiTiểu thư, người tha cho ta đi, ta nhất định sẽ không bao giờ dám làm phiền đến người nữaHa.Câu nói này ta đã nghe từ miệng con gái yêu dấu của ông rồi, nhưng cuối cùng thì sao cô ta vẫn chọc vào ta đấy thôi, ông nói xem ta có tin các người nữ khôngÔng ta tức giận nhìn Ôn Tĩnh, nghĩĐáng chết, lại gây phiền phức cho ta, lần này ta nhất định sẽ không tha cho ngươiÔng ta nở nụ cười quay lại nhìn cô, nóiTiểu nữ có nhỏ không hiểu chuyện mong tiểu thư bỏ qua, lần này về ta nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thânKhi ông về làm sao ta biết ông có dạy dỗ hay không?Nhất định..nhất địnhTa không tinCô nhìn Thu Nguyệt và Minh Nguyệt, nóiMang cô ta qua đâyHai người họ đưa Ôn Tĩnh đến trước mặt cô, bắt cô ta quỳ xuống, cô bước đến nâng cằm cô ta lên cười nhẹ rồi nhìn sang Ôn Thuận ( Cha của Ôn Tĩnh) nóiHay là ông dạy dỗ cô ta ở đây điỞ đây sao ạ?Đúng.Nếu ông làm được thì ta thả các người điNgười muốn ta làm gì?Tự tay ông cắt lấy....một cánh tay của cô taÔng ta kinh ngạc cũng sợ hãi nhìn cô, Thu Nguyệt lúc này lấy một cây đao ở tiệm rèn gần đó ném xuống đất, Ôn Thuận lúc đầu do dự nhưng vẫn cầm cây đao lên, Ôn Tĩnh nhìn thấy thì kinh ngạc, gọi một tiếngChaKhuân mặt sợ hãi của Ôn Tĩnh nhìn cha mình khiến cô khó chịu, lúc này ông ta nắm chặt lấy tay Ôn Tĩnh, không nói gì đưa con dao xuống, lúc gần tới nơi cô chặn lại, Ôn Tĩnh và Ôn Thuận bất ngờ, cô nhìn ông ta vẻ mặt khinh thường nóiTình cảm cha con các người thật tốt, vì mạng sống của bản thân mà không tiếc hi sinh con gái mình, thật nực cười.Biến trước khi ta giết ôngÔng ta lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, không quan tâm đến con gái mình vẫn quỳ trên mặt đất, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn người cha mình luôn tôn kính, cô giơ tay ra phía trước, nóiĐứng dậy đi, lần sau sẽ không có ai giúp cô đâuÔn Tĩnh nắm lấy tay cô đứng dậy, ngay sau đó, cô và hai cô gái rời đi, Ôn Tĩnh ngơ ngác nhìn theo cô, rồi như nào lại chạy theo cô, cô ta chắn trước mặt cô, nóiCảm ơn cô, giúp ta thấy rõ bộ mặt của ông taTa không giúp côÂu Dương Vũ Ninh, ta...ta...ta có thể làm bạn với cô không?Làm bạn với ta? Ha.Ta không cần bạnCô rời đi.Ôn Tĩnh đứng sau nói lớnTa nhất định phải làm bạn với côCô không quan tâm trực tiếp về phủ.Ở một bên khác, Hoắc vương đứng một bên nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, hắn chỉ cười lên rồi cũng về phủ..