Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 39: Chương 39

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Họ không để ý rằng, gần Âu Dương Quân Thanh, chiếc bật lửa hắn vừa cầm vẫn chưa tắt, nó đang bén dần đến những giọt dầu rỉ ra từ những thùng dầu lớn.Mấy phút sau, ngọn lửa nhỏ nổi lên, cháy dần đến thùng dầu to.Mấy người vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn an nhàn ở bên trong._______________15 phút sau, một tiếng nổ vang lên, là tiếng nổ của mấy thùng dầu cũ, lửa cũng từ đó là lớn lên, thắp sáng cả một khu vực, lúc này mấy người mới nhận ra, nhanh chóng đưa Âu Dương Vũ Thần cùng nhau chạy ra khỏi đám cháy.Sau khi ra ngoài, ở một vị trí an toàn, cô nhìn đám lửa, nóiKết thúc rồiÂu Dương Vũ Thần bấy giờ đang nằm trên mặt đất, những ngón tay bất ngờ cử động nhẹ mà mọi người không ai chú ý tới, họ đều chú ý tới đám lửa trong kia.Âu Dương Vũ Thần dần dần mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nói( Yếu ớt) Tiểu NinhMọi người kinh ngạc, quay lại sau lưng mình, nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần tỉnh lại, cô vội chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, vẻ mặt vui mừng, nóiAnh, anh tỉnh rồiÂu Dương Vũ Thần cười nhẹ, sau đó nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, hỏiTiểu Ninh, tay em sao vậy?Cô vui vẻ, đápKhông sao, chỉ xước nhẹ thôiCô nắm lấy tay anh mình, nước mắt rơi xuống cùng với sự vui vẻ, Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ nhàng, nóiLớn rồi còn khóc nhèCô lau đi hàng nước mắt, nóiAi khóc chứ?Rồi rồi, em không khóc.Tiểu Ninh, đã bao lâu rồi, ta cảm giác ta đã ngủ rất lâuAnh, anh ngủ 3 năm rồiLâu vậy rồi sao?Mấy người đưa Âu Dương Vũ Thần lên xe, trở về thành phố, đi đến bệnh viện.Lúc sau, bác sĩ khám cho Âu Dương Vũ Thần đi ra, nóiTiểu thư, thiếu gia không có vấn đề gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại bình thườngCảm ơnBác sĩ nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, nóiTiểu thư, người cũng xử lý vết thương điTa biết rồi__________30 phút sau, mấy người trở về nhà, cô đẩy anh cô đang ngồi trên xe lăn đi vào nhà, chú Lỗi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần thì vui mừng đi tới, hỏi( Lo lắng) Thiếu gia, cậu về rồi.Cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, đápCháu không sao.Chú yên tâm điVậy được, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừngCô nóiĐược rồi được rồi, cháu đưa anh ấy lên phòng nghỉ đãĐượcSau khi đưa Âu Dương Vũ Thần lên phòng, cô ngồi xuống cạnh đó, nóiKhi nào anh khoẻ lại, tập đoàn có thể trả lại cho anh rồiTiểu Ninh, em làm rất tốt, còn tốt hơn anh, thật ra mục đích ta cố gắng vì tập đoàn đều là vì em có cuộc sống tốt hơnAnh biết em không hứng thú với mấy thứ này màHaz.Ta biết rồi, theo em vậyNgay lúc đó, Âu Dương Vũ Thần để ý thấy miếng ngọc cô đeo trên người, liền hỏiCủa thằng nhóc đó tặng à?Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống miếng nhỏ ngọc, nóiDạ, là chàng ấy tặngTiểu Ninh, nếu em còn yêu hắn ta...thì...quay lại đó điCô kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lờiAnh.....anh....!Em đã làm rất nhiều cho ta rồi, người làm anh như ta không thể cho em được gì, điều ta có thể làm là ủng hộ em( Buồn rầu) 3 năm rồi, có lẽ chàng ấy đã quên em rồiTa tin chắc nó vẫn đang đợi em.Đi điNhưng...còn anh...!Em đã làm rất nhiều cho anh rồi, theo đuổi tình yêu của mình điCô vui vẻ, ôm lấy hắn, nóiEm biết rồi.Cảm ơn anhTiểu Ninh, từ nhỏ ta đã bị đưa ra nước ngoài, không thể bảo vệ em khi đó, những ngày tháng em bị cha đem đi huấn luyện anh cũng không ở cạnh, không thể ở bên cạnh khi em cần anh nhất, bây giờ anh chị muốn em hạnh phúcAnh, đâu phải lỗi của anh đâu, chuyện cũng qua rồi cứ cho nó qua đi, sống với hiện tạiĐược________________2 giờ sau, bữa tiệc được chuẩn bị thịnh soạn, mọi người quay quần bên nhau thật hạnh phúc, như chưa từng xảy ra chuyện gì.Cuối buổi, cô tập trung mọi người lại, nóiMấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đâyThu Nguyệt hỏiChị đi đâu à?Cô đápQuay lại thời cổ đạiMọi người nghe thấy thì kinh ngạc, chỉ duy Âu Dương Vũ Thần là vẫn bình tĩnh ngồi đó, Thu Nguyệt lại hỏiChị về đó làm gì chứ? Bao giờ chị mới quay lại đây?Ta....không quay lại nữa, ta muốn sống ở đó, một cuộc sống ta muốnMinh Nguyệt, nóiVậy em đi với chịThu Nguyệt cũng nóiEm nữaCô nóiKhông được.Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, đây mới là nơi hai đứa thuộc về, ở lại đây điHai người họ không nói thêm câu nào nữa, cô cười lên nhìn hai người họ.Lúc sau, cô quay sang chú Lỗi, nóiChú, từ nay, anh cháu phải nhờ chú rồiTiểu thư yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốtCảm ơn chúVẻ mặt mọi người bỗng trở nên buồn bã, đúng lúc này Âu Dương Vũ Thần nóiBuồn gì chứ? Tiểu Ninh đi theo hạnh phúc của nó, mọi người phải chúc mừng nó chứMọi người không ai nói câu nào, luôn im lặng._________________1 tuần trôi qua, Âu Dương Vũ Thần đã hoàn toàn bình phục, nhìn thấy anh ấy hồi phục, cô đã giao lại tập đoàn lại cho hắn, chuyển hết số cổ phần có trong tay cho anh ấy sau đó đứng trên căn phòng cao chọc trời của mình, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài, nóiĐến lúc phải đi rồi.Tạm biệt nơi tôi sinh ra ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Họ không để ý rằng, gần Âu Dương Quân Thanh, chiếc bật lửa hắn vừa cầm vẫn chưa tắt, nó đang bén dần đến những giọt dầu rỉ ra từ những thùng dầu lớn.Mấy phút sau, ngọn lửa nhỏ nổi lên, cháy dần đến thùng dầu to.Mấy người vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn an nhàn ở bên trong._______________15 phút sau, một tiếng nổ vang lên, là tiếng nổ của mấy thùng dầu cũ, lửa cũng từ đó là lớn lên, thắp sáng cả một khu vực, lúc này mấy người mới nhận ra, nhanh chóng đưa Âu Dương Vũ Thần cùng nhau chạy ra khỏi đám cháy.Sau khi ra ngoài, ở một vị trí an toàn, cô nhìn đám lửa, nóiKết thúc rồiÂu Dương Vũ Thần bấy giờ đang nằm trên mặt đất, những ngón tay bất ngờ cử động nhẹ mà mọi người không ai chú ý tới, họ đều chú ý tới đám lửa trong kia.Âu Dương Vũ Thần dần dần mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nói( Yếu ớt) Tiểu NinhMọi người kinh ngạc, quay lại sau lưng mình, nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần tỉnh lại, cô vội chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, vẻ mặt vui mừng, nóiAnh, anh tỉnh rồiÂu Dương Vũ Thần cười nhẹ, sau đó nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, hỏiTiểu Ninh, tay em sao vậy?Cô vui vẻ, đápKhông sao, chỉ xước nhẹ thôiCô nắm lấy tay anh mình, nước mắt rơi xuống cùng với sự vui vẻ, Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ nhàng, nóiLớn rồi còn khóc nhèCô lau đi hàng nước mắt, nóiAi khóc chứ?Rồi rồi, em không khóc.Tiểu Ninh, đã bao lâu rồi, ta cảm giác ta đã ngủ rất lâuAnh, anh ngủ 3 năm rồiLâu vậy rồi sao?Mấy người đưa Âu Dương Vũ Thần lên xe, trở về thành phố, đi đến bệnh viện.Lúc sau, bác sĩ khám cho Âu Dương Vũ Thần đi ra, nóiTiểu thư, thiếu gia không có vấn đề gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại bình thườngCảm ơnBác sĩ nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, nóiTiểu thư, người cũng xử lý vết thương điTa biết rồi__________30 phút sau, mấy người trở về nhà, cô đẩy anh cô đang ngồi trên xe lăn đi vào nhà, chú Lỗi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần thì vui mừng đi tới, hỏi( Lo lắng) Thiếu gia, cậu về rồi.Cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, đápCháu không sao.Chú yên tâm điVậy được, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừngCô nóiĐược rồi được rồi, cháu đưa anh ấy lên phòng nghỉ đãĐượcSau khi đưa Âu Dương Vũ Thần lên phòng, cô ngồi xuống cạnh đó, nóiKhi nào anh khoẻ lại, tập đoàn có thể trả lại cho anh rồiTiểu Ninh, em làm rất tốt, còn tốt hơn anh, thật ra mục đích ta cố gắng vì tập đoàn đều là vì em có cuộc sống tốt hơnAnh biết em không hứng thú với mấy thứ này màHaz.Ta biết rồi, theo em vậyNgay lúc đó, Âu Dương Vũ Thần để ý thấy miếng ngọc cô đeo trên người, liền hỏiCủa thằng nhóc đó tặng à?Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống miếng nhỏ ngọc, nóiDạ, là chàng ấy tặngTiểu Ninh, nếu em còn yêu hắn ta...thì...quay lại đó điCô kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lờiAnh.....anh....!Em đã làm rất nhiều cho ta rồi, người làm anh như ta không thể cho em được gì, điều ta có thể làm là ủng hộ em( Buồn rầu) 3 năm rồi, có lẽ chàng ấy đã quên em rồiTa tin chắc nó vẫn đang đợi em.Đi điNhưng...còn anh...!Em đã làm rất nhiều cho anh rồi, theo đuổi tình yêu của mình điCô vui vẻ, ôm lấy hắn, nóiEm biết rồi.Cảm ơn anhTiểu Ninh, từ nhỏ ta đã bị đưa ra nước ngoài, không thể bảo vệ em khi đó, những ngày tháng em bị cha đem đi huấn luyện anh cũng không ở cạnh, không thể ở bên cạnh khi em cần anh nhất, bây giờ anh chị muốn em hạnh phúcAnh, đâu phải lỗi của anh đâu, chuyện cũng qua rồi cứ cho nó qua đi, sống với hiện tạiĐược________________2 giờ sau, bữa tiệc được chuẩn bị thịnh soạn, mọi người quay quần bên nhau thật hạnh phúc, như chưa từng xảy ra chuyện gì.Cuối buổi, cô tập trung mọi người lại, nóiMấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đâyThu Nguyệt hỏiChị đi đâu à?Cô đápQuay lại thời cổ đạiMọi người nghe thấy thì kinh ngạc, chỉ duy Âu Dương Vũ Thần là vẫn bình tĩnh ngồi đó, Thu Nguyệt lại hỏiChị về đó làm gì chứ? Bao giờ chị mới quay lại đây?Ta....không quay lại nữa, ta muốn sống ở đó, một cuộc sống ta muốnMinh Nguyệt, nóiVậy em đi với chịThu Nguyệt cũng nóiEm nữaCô nóiKhông được.Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, đây mới là nơi hai đứa thuộc về, ở lại đây điHai người họ không nói thêm câu nào nữa, cô cười lên nhìn hai người họ.Lúc sau, cô quay sang chú Lỗi, nóiChú, từ nay, anh cháu phải nhờ chú rồiTiểu thư yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốtCảm ơn chúVẻ mặt mọi người bỗng trở nên buồn bã, đúng lúc này Âu Dương Vũ Thần nóiBuồn gì chứ? Tiểu Ninh đi theo hạnh phúc của nó, mọi người phải chúc mừng nó chứMọi người không ai nói câu nào, luôn im lặng._________________1 tuần trôi qua, Âu Dương Vũ Thần đã hoàn toàn bình phục, nhìn thấy anh ấy hồi phục, cô đã giao lại tập đoàn lại cho hắn, chuyển hết số cổ phần có trong tay cho anh ấy sau đó đứng trên căn phòng cao chọc trời của mình, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài, nóiĐến lúc phải đi rồi.Tạm biệt nơi tôi sinh ra ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Họ không để ý rằng, gần Âu Dương Quân Thanh, chiếc bật lửa hắn vừa cầm vẫn chưa tắt, nó đang bén dần đến những giọt dầu rỉ ra từ những thùng dầu lớn.Mấy phút sau, ngọn lửa nhỏ nổi lên, cháy dần đến thùng dầu to.Mấy người vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn an nhàn ở bên trong._______________15 phút sau, một tiếng nổ vang lên, là tiếng nổ của mấy thùng dầu cũ, lửa cũng từ đó là lớn lên, thắp sáng cả một khu vực, lúc này mấy người mới nhận ra, nhanh chóng đưa Âu Dương Vũ Thần cùng nhau chạy ra khỏi đám cháy.Sau khi ra ngoài, ở một vị trí an toàn, cô nhìn đám lửa, nóiKết thúc rồiÂu Dương Vũ Thần bấy giờ đang nằm trên mặt đất, những ngón tay bất ngờ cử động nhẹ mà mọi người không ai chú ý tới, họ đều chú ý tới đám lửa trong kia.Âu Dương Vũ Thần dần dần mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nói( Yếu ớt) Tiểu NinhMọi người kinh ngạc, quay lại sau lưng mình, nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần tỉnh lại, cô vội chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, vẻ mặt vui mừng, nóiAnh, anh tỉnh rồiÂu Dương Vũ Thần cười nhẹ, sau đó nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, hỏiTiểu Ninh, tay em sao vậy?Cô vui vẻ, đápKhông sao, chỉ xước nhẹ thôiCô nắm lấy tay anh mình, nước mắt rơi xuống cùng với sự vui vẻ, Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ nhàng, nóiLớn rồi còn khóc nhèCô lau đi hàng nước mắt, nóiAi khóc chứ?Rồi rồi, em không khóc.Tiểu Ninh, đã bao lâu rồi, ta cảm giác ta đã ngủ rất lâuAnh, anh ngủ 3 năm rồiLâu vậy rồi sao?Mấy người đưa Âu Dương Vũ Thần lên xe, trở về thành phố, đi đến bệnh viện.Lúc sau, bác sĩ khám cho Âu Dương Vũ Thần đi ra, nóiTiểu thư, thiếu gia không có vấn đề gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại bình thườngCảm ơnBác sĩ nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, nóiTiểu thư, người cũng xử lý vết thương điTa biết rồi__________30 phút sau, mấy người trở về nhà, cô đẩy anh cô đang ngồi trên xe lăn đi vào nhà, chú Lỗi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần thì vui mừng đi tới, hỏi( Lo lắng) Thiếu gia, cậu về rồi.Cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, đápCháu không sao.Chú yên tâm điVậy được, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừngCô nóiĐược rồi được rồi, cháu đưa anh ấy lên phòng nghỉ đãĐượcSau khi đưa Âu Dương Vũ Thần lên phòng, cô ngồi xuống cạnh đó, nóiKhi nào anh khoẻ lại, tập đoàn có thể trả lại cho anh rồiTiểu Ninh, em làm rất tốt, còn tốt hơn anh, thật ra mục đích ta cố gắng vì tập đoàn đều là vì em có cuộc sống tốt hơnAnh biết em không hứng thú với mấy thứ này màHaz.Ta biết rồi, theo em vậyNgay lúc đó, Âu Dương Vũ Thần để ý thấy miếng ngọc cô đeo trên người, liền hỏiCủa thằng nhóc đó tặng à?Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống miếng nhỏ ngọc, nóiDạ, là chàng ấy tặngTiểu Ninh, nếu em còn yêu hắn ta...thì...quay lại đó điCô kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lờiAnh.....anh....!Em đã làm rất nhiều cho ta rồi, người làm anh như ta không thể cho em được gì, điều ta có thể làm là ủng hộ em( Buồn rầu) 3 năm rồi, có lẽ chàng ấy đã quên em rồiTa tin chắc nó vẫn đang đợi em.Đi điNhưng...còn anh...!Em đã làm rất nhiều cho anh rồi, theo đuổi tình yêu của mình điCô vui vẻ, ôm lấy hắn, nóiEm biết rồi.Cảm ơn anhTiểu Ninh, từ nhỏ ta đã bị đưa ra nước ngoài, không thể bảo vệ em khi đó, những ngày tháng em bị cha đem đi huấn luyện anh cũng không ở cạnh, không thể ở bên cạnh khi em cần anh nhất, bây giờ anh chị muốn em hạnh phúcAnh, đâu phải lỗi của anh đâu, chuyện cũng qua rồi cứ cho nó qua đi, sống với hiện tạiĐược________________2 giờ sau, bữa tiệc được chuẩn bị thịnh soạn, mọi người quay quần bên nhau thật hạnh phúc, như chưa từng xảy ra chuyện gì.Cuối buổi, cô tập trung mọi người lại, nóiMấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đâyThu Nguyệt hỏiChị đi đâu à?Cô đápQuay lại thời cổ đạiMọi người nghe thấy thì kinh ngạc, chỉ duy Âu Dương Vũ Thần là vẫn bình tĩnh ngồi đó, Thu Nguyệt lại hỏiChị về đó làm gì chứ? Bao giờ chị mới quay lại đây?Ta....không quay lại nữa, ta muốn sống ở đó, một cuộc sống ta muốnMinh Nguyệt, nóiVậy em đi với chịThu Nguyệt cũng nóiEm nữaCô nóiKhông được.Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, đây mới là nơi hai đứa thuộc về, ở lại đây điHai người họ không nói thêm câu nào nữa, cô cười lên nhìn hai người họ.Lúc sau, cô quay sang chú Lỗi, nóiChú, từ nay, anh cháu phải nhờ chú rồiTiểu thư yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốtCảm ơn chúVẻ mặt mọi người bỗng trở nên buồn bã, đúng lúc này Âu Dương Vũ Thần nóiBuồn gì chứ? Tiểu Ninh đi theo hạnh phúc của nó, mọi người phải chúc mừng nó chứMọi người không ai nói câu nào, luôn im lặng._________________1 tuần trôi qua, Âu Dương Vũ Thần đã hoàn toàn bình phục, nhìn thấy anh ấy hồi phục, cô đã giao lại tập đoàn lại cho hắn, chuyển hết số cổ phần có trong tay cho anh ấy sau đó đứng trên căn phòng cao chọc trời của mình, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài, nóiĐến lúc phải đi rồi.Tạm biệt nơi tôi sinh ra ..

Chương 39: Chương 39