Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 40: Chương 40

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Đêm hôm sau, cô, Âu Dương Vũ Thần, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Minh Nguyệt,Thu Nguyệt bay đến Sinh Tử đảo.Lúc chuẩn bị rời đi, cô gọi tất cả mọi người trên đảo lại, đứng trước mọi người nóiTừ nay về sau, nơi này do Âu Dương Vũ Kiệt tiếp quản, cậu ấy sẽ là người kế nghiệm vị trí của tôi.Mọi người có ý kiến gì không?Cả không khí trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, cô nhìn mọi người nở một nụ cười tươi, nóiBan đầu tôi lập ra nơi này là vì muốn cho những người không nơi nương tựa có thể ở đây, sống cuộc sống hạnh phúc cũng cho tôi một tổ ấm...Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi trong thời gian qua.Cảm ơnTiểu Kiệt, nóiChị, đừng nói vậy, nếu không có chị thì không có tụi em ngày hôm nay, bọn em mới là người lên cảm ơn chịCô nhìn mọi người, mỉm cười, nóiTạm biệt....những người anh em( Đồng thanh) Tạm biệt...Lão đạiNói xong bọn họ đều hiện ra sự buồn rầu.Ngay sau đó, một người đi lên, trên tay cầm theo một cây đao,tiến lại gần cô rồi đưa cho cô, nóiLão đại, đao chị yêu cầu đã làm xong rồiCô nhận lấy nó, vui vẻ, nóiCảm ơn emCô nhìn cây đao, khẽ vuốt ve nó, nóiCuối cùng cũng có cơ hội đưa cho chàng ấy rồiHách Tử đi lên, nóiChị, để không xảy ra chuyện như lần trước em đã đưa cỗ máy về đây, nó bây giờ ở dưới tầng hầmỪ..Đi thôiCô, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, Âu Dương Vũ Thần và Đản Đản đi xuống tầng hầm, mọi người trên đảo đều đứng sau dõi theo họ.Mấy người đi vào tầng hầm,khởi động chiếc máy lên, cô nhìn ánh sáng bên trong chiếc máy, cười nhẹ rồi quay lại, nóiKhi chị đi phá nó điHách Tử, nói.||||| Truyện đề cử: Cô Thư Kí Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo |||||Nhưng...nếu phá đi chị không thể quay lại đây đâuTa biết.Ta muốn một cuộc sống mới ở đó, sẽ không quay lại nữa( Buồn bã) DạCô bước vào luồng sáng của chiếc máy, ngay lúc dó Đản Đản cũng nhảy vào, đứng bên cạnh cô, cô nhìn nó mỉm cười, sau đó Hách Tử bấm nút khởi động, cô và Đản Đản biến mất khỏi nơi này.Một lát sau, cô và Đản Đản đã đứng ở cổng Hoắc vương phủ, cô nhìn tấm biển, vui vẻ, nóiHoắc vương phủ, ta tới rồiCô bước vào bên trong, bên trong không có gì thay đổi, đi tới đại điện, đứng bên ngoài thì thấy một nữ nhân đang ngồi vào vị trí của Hoắc vương phi, cô nhìn thẳng vào cô ta, lúc đó cô ta cũng đã thấy cô, nhìn vào cô, hỏiNgươi là ai? Ai cho phép ngươi vào đây?Cô bước vào, hỏiVậy cô là ai?( Hống hách) Ta là nữ chủ nhân của phủ nàyBên trong ánh mắt của cô hiện lên sự buồn bã khi nghe thấy câu nói đóNữ chủ nhân? Tử Ngạo huynh thật sự....quên ta rồi sao?Cô ta lại nóiĐây là Hoắc vương phủ, biến ra khỏi đâyCô lạnh lùng, nóiCô không có tư cách đóCô ta tức giận, nóiNgươi.......Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây cho taHai hạ nhân của phủ nghe thấy thì đi tới, nhưng vừa thấy cô họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chạy đi gọi Lưu quản gia tới.Sau đó, Lưu quản gia cùng hai hạ nhân đi tới, Lưu quản gia nhìn thấy cô, kinh ngạc, nóiVương......vương....vương phiCô nhìn ông ấy, mỉm cười, nóiLâu rồi không gặp, Lưu quản giaVương phi, người về rồiTả Túy Ân kinh ngạcVương phi? Cô ta là Âu Dương Vũ Ninh, chết tiệtLưu quản gia bắt đầu nhìn sang Tả Túy Ân, nghiêm nghị nóiTrắc phi, mời người xuống khỏi vị trí đó, vị trí là của Vương phi, người không có tư cách ngồi vào đóCô nhìn cô ta, nở nụ cười khinh thường, nói( Mỉa mai) Ồ...là Trắc phi à thế mà hồi nãy có người nói là nữ chủ nhân của phủ nàyLưu quản gia lại nóiTrắc phi, xin người chú ý lời nói của mình, để Vương gia nghe được thì người biết hậu quả rồi đấyCô ta tức giận bước xuống, bước đi, lúc vừa đi ngang qua cô, cô nóiĐứng lại.Không có phép tắc gì cả sao?Cô ta tức đến sôi máu nhưng vẫn phải quay người lại, hành lễ với cô, sau đó tức giận rời đi.Ở trong điện,cô nóiLưu quản gia, đừng nói cho Tử Ngạo là ta về, ta muốn cho chàng ấy một bất ngờDạChàng ấy đi đâu rồi?Vương phi, chuyện này thì ta không biết.Từ khi người rời đi, Vương gia rất ít khi về phủ, lúc về thì đều đã khuyaTa biết rồiĐúng lúc đó, Đản Đản từ ngoài đi vào, vừa thấy nó Lưu quản gia và hai hạ nhân kia đều sợ hãi, Đản Đản đi đến gần cô, cô mỉm cười xoa nhẹ vào đầu nó, nóiNó không hại mọi người đâuNói thì nói vậy, nhưng mấy người đó vẫn không ngừng run rẩy, giữ khoảng cách với Đản Đản một phạm vị an toàn, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ bật cười, sau đó đưa Đản Đản đi ra nơi khác.Cô đi đến căn phòng của mình từng ở, mở cửa bước vào, bên trong không vó lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn y như 3 năm trước.______________Tối đó, Hoắc vương đột nhiên về phủ, thấy vậy Lưu quản gia đi tới phòng tìm cô, nóiVương phi, Vương gia về rồi ạ.Người đang trong thư phòngTa biết rồi.Cảm ơn ôngCô để Đản Đản ở phòng rồi một mình đi tới thư phòng, trên tay mang theo cây đao kia.Tới đó, cô đứng ngoài cửa nén nhìn Hoắc vương, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú của hắn làm cô bật cười" Thật giống với lần đầu ta gặp chàng "Cô bước vào, Hoắc vương nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn lấy một cái l iền lộ ra vẻ mặt khó chịu, nóiĐi ra...trước khi ta ném ngươi ra khỏi phủCô cười lên, nóiĐuổi ta sao?Hoắc vương kinh ngạc" Giọng nói này....không lẽ "Hoắc vương nhìn lên, thấy cô, cô lại nóiChàng nỡ đuổi ta sao?Hoắc vương đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt lấy, nóiVũ Ninh...thật sự là nàng sao? Hay là ảo ảnh?Cô cũng ôm lấy hắn, nóiLà ta___________Lúc sau, cô đẩy nhẹ Hoắc vương ra, rồi đưa thanh đao cho hắn, nóiTặng cho chàng.Nó làm một đôi với của taHoắc vương nhận lấy nó, vui mừng, nóiTa sẽ giữ nó cẩn thậnCô nhìn hắn, nóiXin lỗi, bắt chàng đợi ta ba nămKhông sao.Quay về là tốt rồi, Hoắc vương phiHoắc vương ôm cô lên, đi về phòng, về đến hắn đặt nhẹ cô lên giường , áp sát vào cô, nóiChúng ta lên hoàn thành hôn lễ ngày hôm đó thôiCô không nói lời nào,Hoắc vương lại nóiÂu Dương Vũ Ninh, ta không cho phép nàng rời xa ta nữaTa không đi nữa, ở lại cạnh chàngChào mừng trở lại Vương phi của ta ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Đêm hôm sau, cô, Âu Dương Vũ Thần, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Minh Nguyệt,Thu Nguyệt bay đến Sinh Tử đảo.Lúc chuẩn bị rời đi, cô gọi tất cả mọi người trên đảo lại, đứng trước mọi người nóiTừ nay về sau, nơi này do Âu Dương Vũ Kiệt tiếp quản, cậu ấy sẽ là người kế nghiệm vị trí của tôi.Mọi người có ý kiến gì không?Cả không khí trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, cô nhìn mọi người nở một nụ cười tươi, nóiBan đầu tôi lập ra nơi này là vì muốn cho những người không nơi nương tựa có thể ở đây, sống cuộc sống hạnh phúc cũng cho tôi một tổ ấm...Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi trong thời gian qua.Cảm ơnTiểu Kiệt, nóiChị, đừng nói vậy, nếu không có chị thì không có tụi em ngày hôm nay, bọn em mới là người lên cảm ơn chịCô nhìn mọi người, mỉm cười, nóiTạm biệt....những người anh em( Đồng thanh) Tạm biệt...Lão đạiNói xong bọn họ đều hiện ra sự buồn rầu.Ngay sau đó, một người đi lên, trên tay cầm theo một cây đao,tiến lại gần cô rồi đưa cho cô, nóiLão đại, đao chị yêu cầu đã làm xong rồiCô nhận lấy nó, vui vẻ, nóiCảm ơn emCô nhìn cây đao, khẽ vuốt ve nó, nóiCuối cùng cũng có cơ hội đưa cho chàng ấy rồiHách Tử đi lên, nóiChị, để không xảy ra chuyện như lần trước em đã đưa cỗ máy về đây, nó bây giờ ở dưới tầng hầmỪ..Đi thôiCô, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, Âu Dương Vũ Thần và Đản Đản đi xuống tầng hầm, mọi người trên đảo đều đứng sau dõi theo họ.Mấy người đi vào tầng hầm,khởi động chiếc máy lên, cô nhìn ánh sáng bên trong chiếc máy, cười nhẹ rồi quay lại, nóiKhi chị đi phá nó điHách Tử, nói.||||| Truyện đề cử: Cô Thư Kí Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo |||||Nhưng...nếu phá đi chị không thể quay lại đây đâuTa biết.Ta muốn một cuộc sống mới ở đó, sẽ không quay lại nữa( Buồn bã) DạCô bước vào luồng sáng của chiếc máy, ngay lúc dó Đản Đản cũng nhảy vào, đứng bên cạnh cô, cô nhìn nó mỉm cười, sau đó Hách Tử bấm nút khởi động, cô và Đản Đản biến mất khỏi nơi này.Một lát sau, cô và Đản Đản đã đứng ở cổng Hoắc vương phủ, cô nhìn tấm biển, vui vẻ, nóiHoắc vương phủ, ta tới rồiCô bước vào bên trong, bên trong không có gì thay đổi, đi tới đại điện, đứng bên ngoài thì thấy một nữ nhân đang ngồi vào vị trí của Hoắc vương phi, cô nhìn thẳng vào cô ta, lúc đó cô ta cũng đã thấy cô, nhìn vào cô, hỏiNgươi là ai? Ai cho phép ngươi vào đây?Cô bước vào, hỏiVậy cô là ai?( Hống hách) Ta là nữ chủ nhân của phủ nàyBên trong ánh mắt của cô hiện lên sự buồn bã khi nghe thấy câu nói đóNữ chủ nhân? Tử Ngạo huynh thật sự....quên ta rồi sao?Cô ta lại nóiĐây là Hoắc vương phủ, biến ra khỏi đâyCô lạnh lùng, nóiCô không có tư cách đóCô ta tức giận, nóiNgươi.......Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây cho taHai hạ nhân của phủ nghe thấy thì đi tới, nhưng vừa thấy cô họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chạy đi gọi Lưu quản gia tới.Sau đó, Lưu quản gia cùng hai hạ nhân đi tới, Lưu quản gia nhìn thấy cô, kinh ngạc, nóiVương......vương....vương phiCô nhìn ông ấy, mỉm cười, nóiLâu rồi không gặp, Lưu quản giaVương phi, người về rồiTả Túy Ân kinh ngạcVương phi? Cô ta là Âu Dương Vũ Ninh, chết tiệtLưu quản gia bắt đầu nhìn sang Tả Túy Ân, nghiêm nghị nóiTrắc phi, mời người xuống khỏi vị trí đó, vị trí là của Vương phi, người không có tư cách ngồi vào đóCô nhìn cô ta, nở nụ cười khinh thường, nói( Mỉa mai) Ồ...là Trắc phi à thế mà hồi nãy có người nói là nữ chủ nhân của phủ nàyLưu quản gia lại nóiTrắc phi, xin người chú ý lời nói của mình, để Vương gia nghe được thì người biết hậu quả rồi đấyCô ta tức giận bước xuống, bước đi, lúc vừa đi ngang qua cô, cô nóiĐứng lại.Không có phép tắc gì cả sao?Cô ta tức đến sôi máu nhưng vẫn phải quay người lại, hành lễ với cô, sau đó tức giận rời đi.Ở trong điện,cô nóiLưu quản gia, đừng nói cho Tử Ngạo là ta về, ta muốn cho chàng ấy một bất ngờDạChàng ấy đi đâu rồi?Vương phi, chuyện này thì ta không biết.Từ khi người rời đi, Vương gia rất ít khi về phủ, lúc về thì đều đã khuyaTa biết rồiĐúng lúc đó, Đản Đản từ ngoài đi vào, vừa thấy nó Lưu quản gia và hai hạ nhân kia đều sợ hãi, Đản Đản đi đến gần cô, cô mỉm cười xoa nhẹ vào đầu nó, nóiNó không hại mọi người đâuNói thì nói vậy, nhưng mấy người đó vẫn không ngừng run rẩy, giữ khoảng cách với Đản Đản một phạm vị an toàn, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ bật cười, sau đó đưa Đản Đản đi ra nơi khác.Cô đi đến căn phòng của mình từng ở, mở cửa bước vào, bên trong không vó lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn y như 3 năm trước.______________Tối đó, Hoắc vương đột nhiên về phủ, thấy vậy Lưu quản gia đi tới phòng tìm cô, nóiVương phi, Vương gia về rồi ạ.Người đang trong thư phòngTa biết rồi.Cảm ơn ôngCô để Đản Đản ở phòng rồi một mình đi tới thư phòng, trên tay mang theo cây đao kia.Tới đó, cô đứng ngoài cửa nén nhìn Hoắc vương, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú của hắn làm cô bật cười" Thật giống với lần đầu ta gặp chàng "Cô bước vào, Hoắc vương nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn lấy một cái l iền lộ ra vẻ mặt khó chịu, nóiĐi ra...trước khi ta ném ngươi ra khỏi phủCô cười lên, nóiĐuổi ta sao?Hoắc vương kinh ngạc" Giọng nói này....không lẽ "Hoắc vương nhìn lên, thấy cô, cô lại nóiChàng nỡ đuổi ta sao?Hoắc vương đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt lấy, nóiVũ Ninh...thật sự là nàng sao? Hay là ảo ảnh?Cô cũng ôm lấy hắn, nóiLà ta___________Lúc sau, cô đẩy nhẹ Hoắc vương ra, rồi đưa thanh đao cho hắn, nóiTặng cho chàng.Nó làm một đôi với của taHoắc vương nhận lấy nó, vui mừng, nóiTa sẽ giữ nó cẩn thậnCô nhìn hắn, nóiXin lỗi, bắt chàng đợi ta ba nămKhông sao.Quay về là tốt rồi, Hoắc vương phiHoắc vương ôm cô lên, đi về phòng, về đến hắn đặt nhẹ cô lên giường , áp sát vào cô, nóiChúng ta lên hoàn thành hôn lễ ngày hôm đó thôiCô không nói lời nào,Hoắc vương lại nóiÂu Dương Vũ Ninh, ta không cho phép nàng rời xa ta nữaTa không đi nữa, ở lại cạnh chàngChào mừng trở lại Vương phi của ta ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Đêm hôm sau, cô, Âu Dương Vũ Thần, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Minh Nguyệt,Thu Nguyệt bay đến Sinh Tử đảo.Lúc chuẩn bị rời đi, cô gọi tất cả mọi người trên đảo lại, đứng trước mọi người nóiTừ nay về sau, nơi này do Âu Dương Vũ Kiệt tiếp quản, cậu ấy sẽ là người kế nghiệm vị trí của tôi.Mọi người có ý kiến gì không?Cả không khí trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, cô nhìn mọi người nở một nụ cười tươi, nóiBan đầu tôi lập ra nơi này là vì muốn cho những người không nơi nương tựa có thể ở đây, sống cuộc sống hạnh phúc cũng cho tôi một tổ ấm...Cảm ơn mọi người đã ở bên tôi trong thời gian qua.Cảm ơnTiểu Kiệt, nóiChị, đừng nói vậy, nếu không có chị thì không có tụi em ngày hôm nay, bọn em mới là người lên cảm ơn chịCô nhìn mọi người, mỉm cười, nóiTạm biệt....những người anh em( Đồng thanh) Tạm biệt...Lão đạiNói xong bọn họ đều hiện ra sự buồn rầu.Ngay sau đó, một người đi lên, trên tay cầm theo một cây đao,tiến lại gần cô rồi đưa cho cô, nóiLão đại, đao chị yêu cầu đã làm xong rồiCô nhận lấy nó, vui vẻ, nóiCảm ơn emCô nhìn cây đao, khẽ vuốt ve nó, nóiCuối cùng cũng có cơ hội đưa cho chàng ấy rồiHách Tử đi lên, nóiChị, để không xảy ra chuyện như lần trước em đã đưa cỗ máy về đây, nó bây giờ ở dưới tầng hầmỪ..Đi thôiCô, Hách Tử, Tiểu Kiệt, Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, Âu Dương Vũ Thần và Đản Đản đi xuống tầng hầm, mọi người trên đảo đều đứng sau dõi theo họ.Mấy người đi vào tầng hầm,khởi động chiếc máy lên, cô nhìn ánh sáng bên trong chiếc máy, cười nhẹ rồi quay lại, nóiKhi chị đi phá nó điHách Tử, nói.||||| Truyện đề cử: Cô Thư Kí Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo |||||Nhưng...nếu phá đi chị không thể quay lại đây đâuTa biết.Ta muốn một cuộc sống mới ở đó, sẽ không quay lại nữa( Buồn bã) DạCô bước vào luồng sáng của chiếc máy, ngay lúc dó Đản Đản cũng nhảy vào, đứng bên cạnh cô, cô nhìn nó mỉm cười, sau đó Hách Tử bấm nút khởi động, cô và Đản Đản biến mất khỏi nơi này.Một lát sau, cô và Đản Đản đã đứng ở cổng Hoắc vương phủ, cô nhìn tấm biển, vui vẻ, nóiHoắc vương phủ, ta tới rồiCô bước vào bên trong, bên trong không có gì thay đổi, đi tới đại điện, đứng bên ngoài thì thấy một nữ nhân đang ngồi vào vị trí của Hoắc vương phi, cô nhìn thẳng vào cô ta, lúc đó cô ta cũng đã thấy cô, nhìn vào cô, hỏiNgươi là ai? Ai cho phép ngươi vào đây?Cô bước vào, hỏiVậy cô là ai?( Hống hách) Ta là nữ chủ nhân của phủ nàyBên trong ánh mắt của cô hiện lên sự buồn bã khi nghe thấy câu nói đóNữ chủ nhân? Tử Ngạo huynh thật sự....quên ta rồi sao?Cô ta lại nóiĐây là Hoắc vương phủ, biến ra khỏi đâyCô lạnh lùng, nóiCô không có tư cách đóCô ta tức giận, nóiNgươi.......Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây cho taHai hạ nhân của phủ nghe thấy thì đi tới, nhưng vừa thấy cô họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chạy đi gọi Lưu quản gia tới.Sau đó, Lưu quản gia cùng hai hạ nhân đi tới, Lưu quản gia nhìn thấy cô, kinh ngạc, nóiVương......vương....vương phiCô nhìn ông ấy, mỉm cười, nóiLâu rồi không gặp, Lưu quản giaVương phi, người về rồiTả Túy Ân kinh ngạcVương phi? Cô ta là Âu Dương Vũ Ninh, chết tiệtLưu quản gia bắt đầu nhìn sang Tả Túy Ân, nghiêm nghị nóiTrắc phi, mời người xuống khỏi vị trí đó, vị trí là của Vương phi, người không có tư cách ngồi vào đóCô nhìn cô ta, nở nụ cười khinh thường, nói( Mỉa mai) Ồ...là Trắc phi à thế mà hồi nãy có người nói là nữ chủ nhân của phủ nàyLưu quản gia lại nóiTrắc phi, xin người chú ý lời nói của mình, để Vương gia nghe được thì người biết hậu quả rồi đấyCô ta tức giận bước xuống, bước đi, lúc vừa đi ngang qua cô, cô nóiĐứng lại.Không có phép tắc gì cả sao?Cô ta tức đến sôi máu nhưng vẫn phải quay người lại, hành lễ với cô, sau đó tức giận rời đi.Ở trong điện,cô nóiLưu quản gia, đừng nói cho Tử Ngạo là ta về, ta muốn cho chàng ấy một bất ngờDạChàng ấy đi đâu rồi?Vương phi, chuyện này thì ta không biết.Từ khi người rời đi, Vương gia rất ít khi về phủ, lúc về thì đều đã khuyaTa biết rồiĐúng lúc đó, Đản Đản từ ngoài đi vào, vừa thấy nó Lưu quản gia và hai hạ nhân kia đều sợ hãi, Đản Đản đi đến gần cô, cô mỉm cười xoa nhẹ vào đầu nó, nóiNó không hại mọi người đâuNói thì nói vậy, nhưng mấy người đó vẫn không ngừng run rẩy, giữ khoảng cách với Đản Đản một phạm vị an toàn, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của họ bật cười, sau đó đưa Đản Đản đi ra nơi khác.Cô đi đến căn phòng của mình từng ở, mở cửa bước vào, bên trong không vó lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn y như 3 năm trước.______________Tối đó, Hoắc vương đột nhiên về phủ, thấy vậy Lưu quản gia đi tới phòng tìm cô, nóiVương phi, Vương gia về rồi ạ.Người đang trong thư phòngTa biết rồi.Cảm ơn ôngCô để Đản Đản ở phòng rồi một mình đi tới thư phòng, trên tay mang theo cây đao kia.Tới đó, cô đứng ngoài cửa nén nhìn Hoắc vương, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú của hắn làm cô bật cười" Thật giống với lần đầu ta gặp chàng "Cô bước vào, Hoắc vương nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn lấy một cái l iền lộ ra vẻ mặt khó chịu, nóiĐi ra...trước khi ta ném ngươi ra khỏi phủCô cười lên, nóiĐuổi ta sao?Hoắc vương kinh ngạc" Giọng nói này....không lẽ "Hoắc vương nhìn lên, thấy cô, cô lại nóiChàng nỡ đuổi ta sao?Hoắc vương đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt cô, ôm chặt lấy, nóiVũ Ninh...thật sự là nàng sao? Hay là ảo ảnh?Cô cũng ôm lấy hắn, nóiLà ta___________Lúc sau, cô đẩy nhẹ Hoắc vương ra, rồi đưa thanh đao cho hắn, nóiTặng cho chàng.Nó làm một đôi với của taHoắc vương nhận lấy nó, vui mừng, nóiTa sẽ giữ nó cẩn thậnCô nhìn hắn, nóiXin lỗi, bắt chàng đợi ta ba nămKhông sao.Quay về là tốt rồi, Hoắc vương phiHoắc vương ôm cô lên, đi về phòng, về đến hắn đặt nhẹ cô lên giường , áp sát vào cô, nóiChúng ta lên hoàn thành hôn lễ ngày hôm đó thôiCô không nói lời nào,Hoắc vương lại nóiÂu Dương Vũ Ninh, ta không cho phép nàng rời xa ta nữaTa không đi nữa, ở lại cạnh chàngChào mừng trở lại Vương phi của ta ..

Chương 40: Chương 40