Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 51: Chương 51

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô và Hoắc vương bắt đầu tiến lại gần, thấy vậy Giáo Nghĩa liền đứng ra chắn cho Nạp Lan, ánh mắt tức giận nóiHỗn xược, các người dám động vào Quận chúa, Diệu quốc ta sẽ không tha cho các ngườiCô bật cười, nóiGiáo tướng quân, câu nói đó ta nghe mấy lần rồi, ngươi nói xem nếu ta sợ thì đã không đuổi giết cô ta rồiCô liếc mắt sang Nạp Lan, nóiPhải không Nạp Lan quận chúa?Nạp Lan im lặng, cả người run rẩy trốn sau Giáo Nghĩa, Giáo Nghĩa thấy vậy liền vỗ nhẹ vào vai Nạp Lan nóiQuận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ ngườiVừa rứt câu, cô vỗ tay, nóiThật thâm tình, nhưng Giáo tướng quân ngươi nghĩ ngươi có thể bảo vệ cô ta sao?Liều một phenCô nhìn vào ánh mắt Giáo NghĩaThật giống với ánh mắt anh trai lần đó bảo vệ mình,nhưng anh mình là bảo vệ mình vì là anh em vậy ánh mắt đó Giáo Nghĩa là gì? Hắn làm gì có quan hệ gì với Nạp Lan.....!không lẽ tên này thích Nạp Lan, tên này giấu cũng kỹ thật nếu không phải mình để ý thì đã không phát hiện, nể tỉnh ngươi suy tình ta tha cho các người lần nàyCô quay lại nhìn vào Hoắc vương, Hoắc vương liền hiểu ý gật đầu nóiTùy nàngCô mỉm cười rồi quay lại bọn họ, nóiGiáo tướng, ngươi đối với Nạp Lan quận chúa có cảm giác gì?( Bất ngờ) Cô hỏi thế là có ý gì?Ý ta là gì Giáo tướng phải hiểu rõ chứ?Ta không hiểuGiáo tướng, ngươi muốn cứu Nạp Lan trong tay bọn ta đương nhiên không thể nhưng....ta có một cách, ngươi có dám thử không?( Nghi ngờ) Cách gì?Một đổi mộtNạp Lan bất ngờ nhìn chằm chằm vào cô, cô lại nóiNếu ngươi dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cua Quận chúa thì ta sẽ thả cô ta điGiáo Nghĩa cúi người xuống suy nghĩ, sau một lát hắn ta ngước lên ánh mắt quyết tâm, nóiTa đồng ýNạp Lan vội vàng nóiGiáo tướng quân, người không cần phải làm vậy.Ta không đáng để người làm vậyQuận chúa, người đừng nói vậy, vì người ta có thể làm bất kỳ mọi thứNgươi....không...không...không đượcGiáo Nghĩa quay lại, nắm lấy tay Nạp Lan, nóiQuận chúa, từ nhỏ tới lớn ta đã thích người nhưng ta sợ ta nói ra người sẽ không còn muốn ở cạnh ta nữa nhưng....hoàn cảnh bây giờ ta mới có can đảm để nói ra, Quận chúa sau này không có ta người phải sống thật tốtNói xong hắn lấy thanh kiếm của mình, nhìn vào lưỡi kiếm, thấy vậy Nạp Lan đi lên quỳ xuống, nức nở nóiÂu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương ta cầu xin các người tha cho hắn, các người muốn gì cũng đượcGiáo Nghĩa nắm chặt thanh kiếm đưa lên cổ mình, nhưng khi chuẩn bị tự kết liễu thì bị một cánh tay chặn lại, người này là Hoắc vương, Giáo Nghĩa ngây ngốc nóiCác người.....!Hoắc vương cướp lấy thanh kiếm ném ra xa, thấy vậy cô mỉm cười nóiThật hiểu ýNạp Lan nóiÂu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương hai người...hai người..sao lại...?Cô đi tới đỡ Nạp Lan quỳ trên đất dậy, nở nụ cười dịu dàng, nóiCô đó, người hết lòng yêu mình thì không trân trọng đi yêu một tảng băng Hoắc vươngNạp Lan quay sang Giáo Nghĩa, nước mắt ngưng lạiCô ấy nói đúng, một người yêu mình, sẵn sàng bảo vệ mình thậm chí hy sinh mạng vì mình mình lại không trân trọngNạp Lan nhìn cô, cảm động nóiĐa tạ cô Âu Dương Vũ Ninh, đa tạ cô giúp ta hiểu ra và cũng cảm ơn cô đã tha cho Giáo NghĩaHa..ta đã không có ý định giết cô từ lâu rồi, lúc nhì thấy ánh mắt quyết tâm của Giáo tướng dù thế nào cũng phải bảo vệ cô làm ta nhớ đến anh trai ta cũng từng làm vậy để bảo vệ ta( Mỉm cười) Đa tạ côCó một câu nói suốt không chán sao? Mà cô thật là ngây thơ hết sức để Tả Túy Ân lợi dụng, còn cả cái tính kêu ngạo đó...thật không hiểu được màTa cũng biết lỗi rồiNói thật nếu không phải cô là Quận chúa Diệu quốc, với cái hành động của cô ngày trước thì đã bị Tử Ngạo chém chết từ lâu rồiNạp Lan bật cười.Giáo Nghĩa đi lên nóiHai người không sợ bọn ta trở về sẽ báo thù hai người sao?( Thản nhiên) Vì sao phải sợ? Ha.Nói đùa thôi, ta tin vào khả năng nhìn người của taNạp Lan lại nóiÂu Dương Vũ Ninh, cô thật thú vị, ta dường như hiểu được vì sao Hoắc vương lại yêu cô như vậy, trong mắt ngài ấy cô là vô giáCô không cần nói ta đương nhiên biếtNạp Lan mỉm cười, nụ cười ngọt ngào.Cô lại nóiNói thật, ta lần này thả các người đi là có mục đích khác nữaChuyện gì?Có lẽ sau này ta sẽ cần hai người giúp đỡGiúp chuyện gì?Chưa biết nhưng ta dám chắc sẽ cần sự giúp đỡ của hai ngườiĐược, vậy khi nào cần cứ gửi thư cho ta, ta nhất định sẽ giúp cô hết sức có thểĐượcÂu Dương Vũ Ninh, cô có muốn làm bạn với ta không?( Bất ngờ) Hả...?Trước đây ta thấy cô rất đáng ghét suốt ngày cứ bám lấy Hoắc vương nhưng qua lần này ta mới thấy con người của cô không hề xấu vì vậy ta rất muốn làm bạn với côCô suy nghĩ một lát rồi nóiDù ta không thích cô nhưng thêm một người bạn cũng không tồiNạp Lan mỉm cười ôm lấy cô.Lát sau, cô ấy đi đến bên Giáo Nghĩa, nắm lấy tay hắn khiến hắn đỏ hết mặt mày, nóiKhi về nước ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, lúc thành hôn ta hai người nhất định phải đếnCô nhìn Hoắc vương, nóiChàng nghĩ sao?Tùy nàngVậy được, ta đồng ý, chúc hạnh phúc bạn của taNói xong hai người rời đi.Nạp Lan và Giáo Nghĩa ở sau, Nạp Lan nóiHọ thật đẹp đôi, cũng chỉ có Vũ Ninh mới có thể khiến Hoắc vương biến thành người khácỪ, cũng nhờ họ chúng ta có mới có được nhauHai người họ nhìn ra ngoài, đồng thanh nóiĐa tạ ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô và Hoắc vương bắt đầu tiến lại gần, thấy vậy Giáo Nghĩa liền đứng ra chắn cho Nạp Lan, ánh mắt tức giận nóiHỗn xược, các người dám động vào Quận chúa, Diệu quốc ta sẽ không tha cho các ngườiCô bật cười, nóiGiáo tướng quân, câu nói đó ta nghe mấy lần rồi, ngươi nói xem nếu ta sợ thì đã không đuổi giết cô ta rồiCô liếc mắt sang Nạp Lan, nóiPhải không Nạp Lan quận chúa?Nạp Lan im lặng, cả người run rẩy trốn sau Giáo Nghĩa, Giáo Nghĩa thấy vậy liền vỗ nhẹ vào vai Nạp Lan nóiQuận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ ngườiVừa rứt câu, cô vỗ tay, nóiThật thâm tình, nhưng Giáo tướng quân ngươi nghĩ ngươi có thể bảo vệ cô ta sao?Liều một phenCô nhìn vào ánh mắt Giáo NghĩaThật giống với ánh mắt anh trai lần đó bảo vệ mình,nhưng anh mình là bảo vệ mình vì là anh em vậy ánh mắt đó Giáo Nghĩa là gì? Hắn làm gì có quan hệ gì với Nạp Lan.....!không lẽ tên này thích Nạp Lan, tên này giấu cũng kỹ thật nếu không phải mình để ý thì đã không phát hiện, nể tỉnh ngươi suy tình ta tha cho các người lần nàyCô quay lại nhìn vào Hoắc vương, Hoắc vương liền hiểu ý gật đầu nóiTùy nàngCô mỉm cười rồi quay lại bọn họ, nóiGiáo tướng, ngươi đối với Nạp Lan quận chúa có cảm giác gì?( Bất ngờ) Cô hỏi thế là có ý gì?Ý ta là gì Giáo tướng phải hiểu rõ chứ?Ta không hiểuGiáo tướng, ngươi muốn cứu Nạp Lan trong tay bọn ta đương nhiên không thể nhưng....ta có một cách, ngươi có dám thử không?( Nghi ngờ) Cách gì?Một đổi mộtNạp Lan bất ngờ nhìn chằm chằm vào cô, cô lại nóiNếu ngươi dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cua Quận chúa thì ta sẽ thả cô ta điGiáo Nghĩa cúi người xuống suy nghĩ, sau một lát hắn ta ngước lên ánh mắt quyết tâm, nóiTa đồng ýNạp Lan vội vàng nóiGiáo tướng quân, người không cần phải làm vậy.Ta không đáng để người làm vậyQuận chúa, người đừng nói vậy, vì người ta có thể làm bất kỳ mọi thứNgươi....không...không...không đượcGiáo Nghĩa quay lại, nắm lấy tay Nạp Lan, nóiQuận chúa, từ nhỏ tới lớn ta đã thích người nhưng ta sợ ta nói ra người sẽ không còn muốn ở cạnh ta nữa nhưng....hoàn cảnh bây giờ ta mới có can đảm để nói ra, Quận chúa sau này không có ta người phải sống thật tốtNói xong hắn lấy thanh kiếm của mình, nhìn vào lưỡi kiếm, thấy vậy Nạp Lan đi lên quỳ xuống, nức nở nóiÂu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương ta cầu xin các người tha cho hắn, các người muốn gì cũng đượcGiáo Nghĩa nắm chặt thanh kiếm đưa lên cổ mình, nhưng khi chuẩn bị tự kết liễu thì bị một cánh tay chặn lại, người này là Hoắc vương, Giáo Nghĩa ngây ngốc nóiCác người.....!Hoắc vương cướp lấy thanh kiếm ném ra xa, thấy vậy cô mỉm cười nóiThật hiểu ýNạp Lan nóiÂu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương hai người...hai người..sao lại...?Cô đi tới đỡ Nạp Lan quỳ trên đất dậy, nở nụ cười dịu dàng, nóiCô đó, người hết lòng yêu mình thì không trân trọng đi yêu một tảng băng Hoắc vươngNạp Lan quay sang Giáo Nghĩa, nước mắt ngưng lạiCô ấy nói đúng, một người yêu mình, sẵn sàng bảo vệ mình thậm chí hy sinh mạng vì mình mình lại không trân trọngNạp Lan nhìn cô, cảm động nóiĐa tạ cô Âu Dương Vũ Ninh, đa tạ cô giúp ta hiểu ra và cũng cảm ơn cô đã tha cho Giáo NghĩaHa..ta đã không có ý định giết cô từ lâu rồi, lúc nhì thấy ánh mắt quyết tâm của Giáo tướng dù thế nào cũng phải bảo vệ cô làm ta nhớ đến anh trai ta cũng từng làm vậy để bảo vệ ta( Mỉm cười) Đa tạ côCó một câu nói suốt không chán sao? Mà cô thật là ngây thơ hết sức để Tả Túy Ân lợi dụng, còn cả cái tính kêu ngạo đó...thật không hiểu được màTa cũng biết lỗi rồiNói thật nếu không phải cô là Quận chúa Diệu quốc, với cái hành động của cô ngày trước thì đã bị Tử Ngạo chém chết từ lâu rồiNạp Lan bật cười.Giáo Nghĩa đi lên nóiHai người không sợ bọn ta trở về sẽ báo thù hai người sao?( Thản nhiên) Vì sao phải sợ? Ha.Nói đùa thôi, ta tin vào khả năng nhìn người của taNạp Lan lại nóiÂu Dương Vũ Ninh, cô thật thú vị, ta dường như hiểu được vì sao Hoắc vương lại yêu cô như vậy, trong mắt ngài ấy cô là vô giáCô không cần nói ta đương nhiên biếtNạp Lan mỉm cười, nụ cười ngọt ngào.Cô lại nóiNói thật, ta lần này thả các người đi là có mục đích khác nữaChuyện gì?Có lẽ sau này ta sẽ cần hai người giúp đỡGiúp chuyện gì?Chưa biết nhưng ta dám chắc sẽ cần sự giúp đỡ của hai ngườiĐược, vậy khi nào cần cứ gửi thư cho ta, ta nhất định sẽ giúp cô hết sức có thểĐượcÂu Dương Vũ Ninh, cô có muốn làm bạn với ta không?( Bất ngờ) Hả...?Trước đây ta thấy cô rất đáng ghét suốt ngày cứ bám lấy Hoắc vương nhưng qua lần này ta mới thấy con người của cô không hề xấu vì vậy ta rất muốn làm bạn với côCô suy nghĩ một lát rồi nóiDù ta không thích cô nhưng thêm một người bạn cũng không tồiNạp Lan mỉm cười ôm lấy cô.Lát sau, cô ấy đi đến bên Giáo Nghĩa, nắm lấy tay hắn khiến hắn đỏ hết mặt mày, nóiKhi về nước ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, lúc thành hôn ta hai người nhất định phải đếnCô nhìn Hoắc vương, nóiChàng nghĩ sao?Tùy nàngVậy được, ta đồng ý, chúc hạnh phúc bạn của taNói xong hai người rời đi.Nạp Lan và Giáo Nghĩa ở sau, Nạp Lan nóiHọ thật đẹp đôi, cũng chỉ có Vũ Ninh mới có thể khiến Hoắc vương biến thành người khácỪ, cũng nhờ họ chúng ta có mới có được nhauHai người họ nhìn ra ngoài, đồng thanh nóiĐa tạ ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… Cô và Hoắc vương bắt đầu tiến lại gần, thấy vậy Giáo Nghĩa liền đứng ra chắn cho Nạp Lan, ánh mắt tức giận nóiHỗn xược, các người dám động vào Quận chúa, Diệu quốc ta sẽ không tha cho các ngườiCô bật cười, nóiGiáo tướng quân, câu nói đó ta nghe mấy lần rồi, ngươi nói xem nếu ta sợ thì đã không đuổi giết cô ta rồiCô liếc mắt sang Nạp Lan, nóiPhải không Nạp Lan quận chúa?Nạp Lan im lặng, cả người run rẩy trốn sau Giáo Nghĩa, Giáo Nghĩa thấy vậy liền vỗ nhẹ vào vai Nạp Lan nóiQuận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ ngườiVừa rứt câu, cô vỗ tay, nóiThật thâm tình, nhưng Giáo tướng quân ngươi nghĩ ngươi có thể bảo vệ cô ta sao?Liều một phenCô nhìn vào ánh mắt Giáo NghĩaThật giống với ánh mắt anh trai lần đó bảo vệ mình,nhưng anh mình là bảo vệ mình vì là anh em vậy ánh mắt đó Giáo Nghĩa là gì? Hắn làm gì có quan hệ gì với Nạp Lan.....!không lẽ tên này thích Nạp Lan, tên này giấu cũng kỹ thật nếu không phải mình để ý thì đã không phát hiện, nể tỉnh ngươi suy tình ta tha cho các người lần nàyCô quay lại nhìn vào Hoắc vương, Hoắc vương liền hiểu ý gật đầu nóiTùy nàngCô mỉm cười rồi quay lại bọn họ, nóiGiáo tướng, ngươi đối với Nạp Lan quận chúa có cảm giác gì?( Bất ngờ) Cô hỏi thế là có ý gì?Ý ta là gì Giáo tướng phải hiểu rõ chứ?Ta không hiểuGiáo tướng, ngươi muốn cứu Nạp Lan trong tay bọn ta đương nhiên không thể nhưng....ta có một cách, ngươi có dám thử không?( Nghi ngờ) Cách gì?Một đổi mộtNạp Lan bất ngờ nhìn chằm chằm vào cô, cô lại nóiNếu ngươi dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cua Quận chúa thì ta sẽ thả cô ta điGiáo Nghĩa cúi người xuống suy nghĩ, sau một lát hắn ta ngước lên ánh mắt quyết tâm, nóiTa đồng ýNạp Lan vội vàng nóiGiáo tướng quân, người không cần phải làm vậy.Ta không đáng để người làm vậyQuận chúa, người đừng nói vậy, vì người ta có thể làm bất kỳ mọi thứNgươi....không...không...không đượcGiáo Nghĩa quay lại, nắm lấy tay Nạp Lan, nóiQuận chúa, từ nhỏ tới lớn ta đã thích người nhưng ta sợ ta nói ra người sẽ không còn muốn ở cạnh ta nữa nhưng....hoàn cảnh bây giờ ta mới có can đảm để nói ra, Quận chúa sau này không có ta người phải sống thật tốtNói xong hắn lấy thanh kiếm của mình, nhìn vào lưỡi kiếm, thấy vậy Nạp Lan đi lên quỳ xuống, nức nở nóiÂu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương ta cầu xin các người tha cho hắn, các người muốn gì cũng đượcGiáo Nghĩa nắm chặt thanh kiếm đưa lên cổ mình, nhưng khi chuẩn bị tự kết liễu thì bị một cánh tay chặn lại, người này là Hoắc vương, Giáo Nghĩa ngây ngốc nóiCác người.....!Hoắc vương cướp lấy thanh kiếm ném ra xa, thấy vậy cô mỉm cười nóiThật hiểu ýNạp Lan nóiÂu Dương Vũ Ninh, Hoắc vương hai người...hai người..sao lại...?Cô đi tới đỡ Nạp Lan quỳ trên đất dậy, nở nụ cười dịu dàng, nóiCô đó, người hết lòng yêu mình thì không trân trọng đi yêu một tảng băng Hoắc vươngNạp Lan quay sang Giáo Nghĩa, nước mắt ngưng lạiCô ấy nói đúng, một người yêu mình, sẵn sàng bảo vệ mình thậm chí hy sinh mạng vì mình mình lại không trân trọngNạp Lan nhìn cô, cảm động nóiĐa tạ cô Âu Dương Vũ Ninh, đa tạ cô giúp ta hiểu ra và cũng cảm ơn cô đã tha cho Giáo NghĩaHa..ta đã không có ý định giết cô từ lâu rồi, lúc nhì thấy ánh mắt quyết tâm của Giáo tướng dù thế nào cũng phải bảo vệ cô làm ta nhớ đến anh trai ta cũng từng làm vậy để bảo vệ ta( Mỉm cười) Đa tạ côCó một câu nói suốt không chán sao? Mà cô thật là ngây thơ hết sức để Tả Túy Ân lợi dụng, còn cả cái tính kêu ngạo đó...thật không hiểu được màTa cũng biết lỗi rồiNói thật nếu không phải cô là Quận chúa Diệu quốc, với cái hành động của cô ngày trước thì đã bị Tử Ngạo chém chết từ lâu rồiNạp Lan bật cười.Giáo Nghĩa đi lên nóiHai người không sợ bọn ta trở về sẽ báo thù hai người sao?( Thản nhiên) Vì sao phải sợ? Ha.Nói đùa thôi, ta tin vào khả năng nhìn người của taNạp Lan lại nóiÂu Dương Vũ Ninh, cô thật thú vị, ta dường như hiểu được vì sao Hoắc vương lại yêu cô như vậy, trong mắt ngài ấy cô là vô giáCô không cần nói ta đương nhiên biếtNạp Lan mỉm cười, nụ cười ngọt ngào.Cô lại nóiNói thật, ta lần này thả các người đi là có mục đích khác nữaChuyện gì?Có lẽ sau này ta sẽ cần hai người giúp đỡGiúp chuyện gì?Chưa biết nhưng ta dám chắc sẽ cần sự giúp đỡ của hai ngườiĐược, vậy khi nào cần cứ gửi thư cho ta, ta nhất định sẽ giúp cô hết sức có thểĐượcÂu Dương Vũ Ninh, cô có muốn làm bạn với ta không?( Bất ngờ) Hả...?Trước đây ta thấy cô rất đáng ghét suốt ngày cứ bám lấy Hoắc vương nhưng qua lần này ta mới thấy con người của cô không hề xấu vì vậy ta rất muốn làm bạn với côCô suy nghĩ một lát rồi nóiDù ta không thích cô nhưng thêm một người bạn cũng không tồiNạp Lan mỉm cười ôm lấy cô.Lát sau, cô ấy đi đến bên Giáo Nghĩa, nắm lấy tay hắn khiến hắn đỏ hết mặt mày, nóiKhi về nước ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn, lúc thành hôn ta hai người nhất định phải đếnCô nhìn Hoắc vương, nóiChàng nghĩ sao?Tùy nàngVậy được, ta đồng ý, chúc hạnh phúc bạn của taNói xong hai người rời đi.Nạp Lan và Giáo Nghĩa ở sau, Nạp Lan nóiHọ thật đẹp đôi, cũng chỉ có Vũ Ninh mới có thể khiến Hoắc vương biến thành người khácỪ, cũng nhờ họ chúng ta có mới có được nhauHai người họ nhìn ra ngoài, đồng thanh nóiĐa tạ ..

Chương 51: Chương 51