Tác giả:

Âu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình…

Chương 52: Chương 52

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… 3 tháng sau, khi cô đang chán nản ngồi trong phòng thì Lưu quản gia đi tới, trên tay ông ấy cầm theo một tấm thiệp màu đỏ, nóiVương phi, có người gửi thiếp mời này cho ngườiAi gửi cho ta?Dạ, nô tài không biếtĐược rồi, đưa cho taLưu quản gia đưa tấm thiếp cho cô, cô nhận lấy tò mò mở ra xem, xem xong cô mỉm cườiNhanh vậy sao?Cô nhìn Lưu quản gia, hỏiTử Ngạo bây giờ đang ở đâu?Dạ Vương phi, Vương gia đang ở sân sau ạTa biết rồiCô cầm theo tấm thiếp đi tới sân sau.Tới nơi cô đứng từ xa nhìn Hoắc vương, những tư thế, đường đao tinh xảo, đầy uy lực, cô đứng đó cho đến khi Hoắc vương luyện xong, từ từ đi tới, vui vẻ nóiChăm chỉ quá đóHoắc vương nhìn theo cô, từ từ đến gần mình, nhẹ nhàng hỏiSao nàng lại ra đây?Có chuyện tìm chàng.Tử Ngạo những đường đao này ta chưa từng thấy chàng sử dụng trước đâyTa mới họcThảo nàoCũng nhờ đao của nàng tặng ta, uy lực rất tốtCô mỉm cười im lặng không nói gì, Hoắc vương xoa đầu cô, nóiTa không để 3 năm trước xảy ra lần nữa, cũng không để nàng gặp phải nguy hiểmCô ngây ngốc trước câu nói đó, nhìn vào ánh mắt Hoắc vương, ánh mắt kiên định đó làm cô cảm động, cô nóiỪChàng ấy cũng giống mình, 3 năm đó luôn tìm cách nâng cao bản thân đều là vì muốn bảo vệ đối phương.Lần đó mình cứ nghĩ mình sẽ không có cơ hội về đây nữa nhưng mình vẫn muốn khiến bản thân mạnh hơn cũng vì rất muốn quay lại đây, bảo vệ chàng ấyCô mỉm cười, nụ cười dịu dàng rồi đưa tấm thiếp trên tay mình cho Hoắc vương, nóiChúng ta lại phải rời khỏi đây một thời gian rồiHoắc vương mở tấm thiệp, nhìn qua một lượt rồi gật đầu.Đúng lúc đó, Cửu Nhi đi tới, vui vẻ, hỏiHai người định đi đâu sao? Đưa muội đi vớiHoắc vương đưa tấm thiệp cho Cửu Nhi, cô bé vội vàng nhận lấy, mở ra, đọc lênTham dự hỉ sự của Nạp Lan quận chúa Diệu quốcCô bé nhìn cô và Hoắc vương, ánh mắt bất ngờ hỏiHai người không xử lý cô ta sao?Hoắc vương nóiKhôngHai người định tới đó thật sao?Cô đi tới, dịu dàng nóiỪ, chúng ta sẽ đi nhưng không dẫn muội đi đượcKhông được Vũ Ninh tỷ, nơi đó nguy hiểm lắm với cả trước đây tỷ gây thù với cô ta, cô ta sẽ không để tỷ yên đâuKhông sao đâuKhông được, muội phải đi theoKhông đượcNhưng....!Cửu Nhi yên tâm đi, Nạp Lan sẽ không hại bọn ta đâu, muội yên tâm điCửu Nhi buồn bã cúi đầu xuống, thấy vậy cô lại nóiNạp Lan với ta đã làm hoà rồi, cô ấy bây giờ là bạn của chúng taThật không?Đương nhiên, Tử Ngạo làm chứngCửu Nhi nhìn sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đầu.Thấy vậy cô mỉm cười, nói tiếpCửu Nhi ta hứa với muội khi về ta sẽ mua thật nhiều quà cho muội( Đột nhiên vui vẻ) Thật không ạ? Tỷ phải hứa đóTa hứaDễ dỗ thật_________________Hai ngày sau, chuẩn bị xong mọi thứ và quà tặng, cô và Hoắc vương lên đường tới Diệu quốc.Khi chuẩn bị rời đi, mọi người đều ra cửa phủ tiễn hai người bao gồm cả Đản Đản.Lúc này Hoắc vương nóiLưu quản gia, sau này trong phủ do Cửu Nhi quảnVâng, Vương giaCô đi tới bên Đản Đản, nóiỞ nhà ngoan nhaGừ ( Biết rồi)Cô mỉm cười rồi quay sang Cửu Nhi, nóiCửu Nhi, Đản Đản nhờ muội chăm sócVâng, Vũ Ninh tỷ yên tâm điỪSau đó, hai người lên hai con ngựa rời khỏi thành.________________Thời gian dần trôi, hai người dừng chân ở cạnh một con sông lớn, ngồi bên bờ sông nhóm lửa nướng cá, trò chuyện._____________________________3 ngày sau, đã tới đất Diệu quốc, bước vào trong thành trì nhỏ, bên trong vô cùng đồ sộ, sầm uất, người dân an cư lạc nghiệp, cô thấy vậy, nóiỞ Nghi quốc mà được như vậy thì tốt biết mấy, có lẽ hoàng thượng Diệu quốc là người tốtỪ_____________________________________1 tháng trôi qua, hai người đi hết thành trì này đến thành trì khác, nơi nào cũng ở lại một hai ngày rồi mới rời khỏi, những ngày đó vừa vui chơi, vừa thư giãn.Cuối cùng mới quyết định tới hoàng cung Diệu quốc, đi tới cổng hoàng cung, binh lính canh gác chặn họ lại, hỏiCác ngươi là ai? Không phận sự không được phép vào đâyCô đưa tấm thiệp cho binh lính đó, hắn mở ra thì kinh ngạcTừng nghe nói Quận chúa nhắc tới hai người họ, quả khí chất bất phàmSau đó, binh lính đó kính cẩn cúi thấp người nóiHai vị mời vàoĐi vào được một đoạn thì bất ngờ thấy Giáo Nghĩa, cô liền nóiGiáo tướng quânGiáo Nghĩa quay lại, thấy hai người hắn vui vẻ đi tới, nóiHai người tới rồi, Lan Nhi đợi hai người rất lâu rồi đóTiện thể đi chơi một lát, Nạp Lan đâu?Cô ấy ở điện Quận chúa, ta dẫn hai người tới đóĐượcHai người theo Giáo Nghĩa tới điện Quận chúa, tới nơi đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Nạp LanHôn lễ của bổn Quận chúa mà chỉ mang được có nhiêu đây đồ, không cái nào hợp mắt bổn Quận chúa cả,mau đi làm cái khác cho taGiáo Nghĩa bước vào, nóiLan Nhi, đừng tức giận nữa, xem ai tới nàyNạp Lan quay sang, thấy hai người khuân mặt liền trở lên vui vẻ, đi nhanh tới nóiHai người cuối cùng cũng tới rồi, làm ta đợi bao lâuCó chút chuyện ấy mà.Mà này, cô làm gì mà mắng chửi họ ghê vậy?Họ làm hỉ phục xấu quá, không bộ nào hợp mắt ta cảCô đi tới, xem hết tất cả các y phục lắc đầu, rồi nóiCho ta giấy mựcNạp Lan không hiểu gì nhưng vẫn đi lấy cho cô, cô cầm lấy bắt đầu vẽ, khi vẽ còn nhìn Nạp Lan quan sát hết những chi tiết trên cơ thể cô ấy.___________Một lúc sau,cô đưa cho Nạp Lan, bên trong là bản vẽ của một bộ hỉ phục tinh xảo, tuyệt đẹp, những hoa văn trên hỉ phục mới lạ.Nạp Lan nhìn vào bản vẽ, kinh ngạc không nói lên lời, cô nóiCô xem bộ này được không?Được....được...quá được ấy chứ, đẹp quá, Vũ Ninh cô thật giỏiMang đi cho họ làm điỪ ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… 3 tháng sau, khi cô đang chán nản ngồi trong phòng thì Lưu quản gia đi tới, trên tay ông ấy cầm theo một tấm thiệp màu đỏ, nóiVương phi, có người gửi thiếp mời này cho ngườiAi gửi cho ta?Dạ, nô tài không biếtĐược rồi, đưa cho taLưu quản gia đưa tấm thiếp cho cô, cô nhận lấy tò mò mở ra xem, xem xong cô mỉm cườiNhanh vậy sao?Cô nhìn Lưu quản gia, hỏiTử Ngạo bây giờ đang ở đâu?Dạ Vương phi, Vương gia đang ở sân sau ạTa biết rồiCô cầm theo tấm thiếp đi tới sân sau.Tới nơi cô đứng từ xa nhìn Hoắc vương, những tư thế, đường đao tinh xảo, đầy uy lực, cô đứng đó cho đến khi Hoắc vương luyện xong, từ từ đi tới, vui vẻ nóiChăm chỉ quá đóHoắc vương nhìn theo cô, từ từ đến gần mình, nhẹ nhàng hỏiSao nàng lại ra đây?Có chuyện tìm chàng.Tử Ngạo những đường đao này ta chưa từng thấy chàng sử dụng trước đâyTa mới họcThảo nàoCũng nhờ đao của nàng tặng ta, uy lực rất tốtCô mỉm cười im lặng không nói gì, Hoắc vương xoa đầu cô, nóiTa không để 3 năm trước xảy ra lần nữa, cũng không để nàng gặp phải nguy hiểmCô ngây ngốc trước câu nói đó, nhìn vào ánh mắt Hoắc vương, ánh mắt kiên định đó làm cô cảm động, cô nóiỪChàng ấy cũng giống mình, 3 năm đó luôn tìm cách nâng cao bản thân đều là vì muốn bảo vệ đối phương.Lần đó mình cứ nghĩ mình sẽ không có cơ hội về đây nữa nhưng mình vẫn muốn khiến bản thân mạnh hơn cũng vì rất muốn quay lại đây, bảo vệ chàng ấyCô mỉm cười, nụ cười dịu dàng rồi đưa tấm thiếp trên tay mình cho Hoắc vương, nóiChúng ta lại phải rời khỏi đây một thời gian rồiHoắc vương mở tấm thiệp, nhìn qua một lượt rồi gật đầu.Đúng lúc đó, Cửu Nhi đi tới, vui vẻ, hỏiHai người định đi đâu sao? Đưa muội đi vớiHoắc vương đưa tấm thiệp cho Cửu Nhi, cô bé vội vàng nhận lấy, mở ra, đọc lênTham dự hỉ sự của Nạp Lan quận chúa Diệu quốcCô bé nhìn cô và Hoắc vương, ánh mắt bất ngờ hỏiHai người không xử lý cô ta sao?Hoắc vương nóiKhôngHai người định tới đó thật sao?Cô đi tới, dịu dàng nóiỪ, chúng ta sẽ đi nhưng không dẫn muội đi đượcKhông được Vũ Ninh tỷ, nơi đó nguy hiểm lắm với cả trước đây tỷ gây thù với cô ta, cô ta sẽ không để tỷ yên đâuKhông sao đâuKhông được, muội phải đi theoKhông đượcNhưng....!Cửu Nhi yên tâm đi, Nạp Lan sẽ không hại bọn ta đâu, muội yên tâm điCửu Nhi buồn bã cúi đầu xuống, thấy vậy cô lại nóiNạp Lan với ta đã làm hoà rồi, cô ấy bây giờ là bạn của chúng taThật không?Đương nhiên, Tử Ngạo làm chứngCửu Nhi nhìn sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đầu.Thấy vậy cô mỉm cười, nói tiếpCửu Nhi ta hứa với muội khi về ta sẽ mua thật nhiều quà cho muội( Đột nhiên vui vẻ) Thật không ạ? Tỷ phải hứa đóTa hứaDễ dỗ thật_________________Hai ngày sau, chuẩn bị xong mọi thứ và quà tặng, cô và Hoắc vương lên đường tới Diệu quốc.Khi chuẩn bị rời đi, mọi người đều ra cửa phủ tiễn hai người bao gồm cả Đản Đản.Lúc này Hoắc vương nóiLưu quản gia, sau này trong phủ do Cửu Nhi quảnVâng, Vương giaCô đi tới bên Đản Đản, nóiỞ nhà ngoan nhaGừ ( Biết rồi)Cô mỉm cười rồi quay sang Cửu Nhi, nóiCửu Nhi, Đản Đản nhờ muội chăm sócVâng, Vũ Ninh tỷ yên tâm điỪSau đó, hai người lên hai con ngựa rời khỏi thành.________________Thời gian dần trôi, hai người dừng chân ở cạnh một con sông lớn, ngồi bên bờ sông nhóm lửa nướng cá, trò chuyện._____________________________3 ngày sau, đã tới đất Diệu quốc, bước vào trong thành trì nhỏ, bên trong vô cùng đồ sộ, sầm uất, người dân an cư lạc nghiệp, cô thấy vậy, nóiỞ Nghi quốc mà được như vậy thì tốt biết mấy, có lẽ hoàng thượng Diệu quốc là người tốtỪ_____________________________________1 tháng trôi qua, hai người đi hết thành trì này đến thành trì khác, nơi nào cũng ở lại một hai ngày rồi mới rời khỏi, những ngày đó vừa vui chơi, vừa thư giãn.Cuối cùng mới quyết định tới hoàng cung Diệu quốc, đi tới cổng hoàng cung, binh lính canh gác chặn họ lại, hỏiCác ngươi là ai? Không phận sự không được phép vào đâyCô đưa tấm thiệp cho binh lính đó, hắn mở ra thì kinh ngạcTừng nghe nói Quận chúa nhắc tới hai người họ, quả khí chất bất phàmSau đó, binh lính đó kính cẩn cúi thấp người nóiHai vị mời vàoĐi vào được một đoạn thì bất ngờ thấy Giáo Nghĩa, cô liền nóiGiáo tướng quânGiáo Nghĩa quay lại, thấy hai người hắn vui vẻ đi tới, nóiHai người tới rồi, Lan Nhi đợi hai người rất lâu rồi đóTiện thể đi chơi một lát, Nạp Lan đâu?Cô ấy ở điện Quận chúa, ta dẫn hai người tới đóĐượcHai người theo Giáo Nghĩa tới điện Quận chúa, tới nơi đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Nạp LanHôn lễ của bổn Quận chúa mà chỉ mang được có nhiêu đây đồ, không cái nào hợp mắt bổn Quận chúa cả,mau đi làm cái khác cho taGiáo Nghĩa bước vào, nóiLan Nhi, đừng tức giận nữa, xem ai tới nàyNạp Lan quay sang, thấy hai người khuân mặt liền trở lên vui vẻ, đi nhanh tới nóiHai người cuối cùng cũng tới rồi, làm ta đợi bao lâuCó chút chuyện ấy mà.Mà này, cô làm gì mà mắng chửi họ ghê vậy?Họ làm hỉ phục xấu quá, không bộ nào hợp mắt ta cảCô đi tới, xem hết tất cả các y phục lắc đầu, rồi nóiCho ta giấy mựcNạp Lan không hiểu gì nhưng vẫn đi lấy cho cô, cô cầm lấy bắt đầu vẽ, khi vẽ còn nhìn Nạp Lan quan sát hết những chi tiết trên cơ thể cô ấy.___________Một lúc sau,cô đưa cho Nạp Lan, bên trong là bản vẽ của một bộ hỉ phục tinh xảo, tuyệt đẹp, những hoa văn trên hỉ phục mới lạ.Nạp Lan nhìn vào bản vẽ, kinh ngạc không nói lên lời, cô nóiCô xem bộ này được không?Được....được...quá được ấy chứ, đẹp quá, Vũ Ninh cô thật giỏiMang đi cho họ làm điỪ ..

Sủng Phi Của Hoắc Vương GiaTác giả: Khánh LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngÂu Dương Vũ Ninh một cô gái 18 tuổi, khuân mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thân hình gợi cảm, nhìn bề ngoài là một cô gái bình thường nhưng đằng sau lại là chủ của một thế lực ngầm trên thế giới. Ngày 15 tháng 5 năm 1991 vì muốn chính tay giết chết kẻ thù của mình nên đã tự mình đột nhập vào căn cứ kẻ địch. Sau khi hoàn thành, cô đi lên trên một ngọn tháp cao ngút trời ngắm nhìn vầng trăng tròn sáng đêm 15, khi đang mải mê ngắm nhìn vầng trăng thì bỗng hiện tượng nguyệt thực xuất hiện, nó dần dần che kín đi vầng trăng chỉ còn một màu đen. Ngay sau đó, một tia sét bất ngờ đánh vào ngọn tháp cô đang đứng, cô không biết làm thế nào tưởng trừng bản thân sẽ chết nhưng khi bản thân tỉnh lại thì lại đang nằm trên một đồng cỏ rộng lớn, những ánh trăng chiếu sáng cả đồng cỏ rộng lớn, những con đom đóm bay khắp nơi khiến khuynh cảnh bấy giờ trở nên huyền ảo, lúc này cô đứng dậy, bản thân mất đi hết sức lực, mãi mới có thể ngồi dậy được, cô nhìn xung quanh lòng có suy nghĩ Đây là đâu? Sao mình… 3 tháng sau, khi cô đang chán nản ngồi trong phòng thì Lưu quản gia đi tới, trên tay ông ấy cầm theo một tấm thiệp màu đỏ, nóiVương phi, có người gửi thiếp mời này cho ngườiAi gửi cho ta?Dạ, nô tài không biếtĐược rồi, đưa cho taLưu quản gia đưa tấm thiếp cho cô, cô nhận lấy tò mò mở ra xem, xem xong cô mỉm cườiNhanh vậy sao?Cô nhìn Lưu quản gia, hỏiTử Ngạo bây giờ đang ở đâu?Dạ Vương phi, Vương gia đang ở sân sau ạTa biết rồiCô cầm theo tấm thiếp đi tới sân sau.Tới nơi cô đứng từ xa nhìn Hoắc vương, những tư thế, đường đao tinh xảo, đầy uy lực, cô đứng đó cho đến khi Hoắc vương luyện xong, từ từ đi tới, vui vẻ nóiChăm chỉ quá đóHoắc vương nhìn theo cô, từ từ đến gần mình, nhẹ nhàng hỏiSao nàng lại ra đây?Có chuyện tìm chàng.Tử Ngạo những đường đao này ta chưa từng thấy chàng sử dụng trước đâyTa mới họcThảo nàoCũng nhờ đao của nàng tặng ta, uy lực rất tốtCô mỉm cười im lặng không nói gì, Hoắc vương xoa đầu cô, nóiTa không để 3 năm trước xảy ra lần nữa, cũng không để nàng gặp phải nguy hiểmCô ngây ngốc trước câu nói đó, nhìn vào ánh mắt Hoắc vương, ánh mắt kiên định đó làm cô cảm động, cô nóiỪChàng ấy cũng giống mình, 3 năm đó luôn tìm cách nâng cao bản thân đều là vì muốn bảo vệ đối phương.Lần đó mình cứ nghĩ mình sẽ không có cơ hội về đây nữa nhưng mình vẫn muốn khiến bản thân mạnh hơn cũng vì rất muốn quay lại đây, bảo vệ chàng ấyCô mỉm cười, nụ cười dịu dàng rồi đưa tấm thiếp trên tay mình cho Hoắc vương, nóiChúng ta lại phải rời khỏi đây một thời gian rồiHoắc vương mở tấm thiệp, nhìn qua một lượt rồi gật đầu.Đúng lúc đó, Cửu Nhi đi tới, vui vẻ, hỏiHai người định đi đâu sao? Đưa muội đi vớiHoắc vương đưa tấm thiệp cho Cửu Nhi, cô bé vội vàng nhận lấy, mở ra, đọc lênTham dự hỉ sự của Nạp Lan quận chúa Diệu quốcCô bé nhìn cô và Hoắc vương, ánh mắt bất ngờ hỏiHai người không xử lý cô ta sao?Hoắc vương nóiKhôngHai người định tới đó thật sao?Cô đi tới, dịu dàng nóiỪ, chúng ta sẽ đi nhưng không dẫn muội đi đượcKhông được Vũ Ninh tỷ, nơi đó nguy hiểm lắm với cả trước đây tỷ gây thù với cô ta, cô ta sẽ không để tỷ yên đâuKhông sao đâuKhông được, muội phải đi theoKhông đượcNhưng....!Cửu Nhi yên tâm đi, Nạp Lan sẽ không hại bọn ta đâu, muội yên tâm điCửu Nhi buồn bã cúi đầu xuống, thấy vậy cô lại nóiNạp Lan với ta đã làm hoà rồi, cô ấy bây giờ là bạn của chúng taThật không?Đương nhiên, Tử Ngạo làm chứngCửu Nhi nhìn sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đầu.Thấy vậy cô mỉm cười, nói tiếpCửu Nhi ta hứa với muội khi về ta sẽ mua thật nhiều quà cho muội( Đột nhiên vui vẻ) Thật không ạ? Tỷ phải hứa đóTa hứaDễ dỗ thật_________________Hai ngày sau, chuẩn bị xong mọi thứ và quà tặng, cô và Hoắc vương lên đường tới Diệu quốc.Khi chuẩn bị rời đi, mọi người đều ra cửa phủ tiễn hai người bao gồm cả Đản Đản.Lúc này Hoắc vương nóiLưu quản gia, sau này trong phủ do Cửu Nhi quảnVâng, Vương giaCô đi tới bên Đản Đản, nóiỞ nhà ngoan nhaGừ ( Biết rồi)Cô mỉm cười rồi quay sang Cửu Nhi, nóiCửu Nhi, Đản Đản nhờ muội chăm sócVâng, Vũ Ninh tỷ yên tâm điỪSau đó, hai người lên hai con ngựa rời khỏi thành.________________Thời gian dần trôi, hai người dừng chân ở cạnh một con sông lớn, ngồi bên bờ sông nhóm lửa nướng cá, trò chuyện._____________________________3 ngày sau, đã tới đất Diệu quốc, bước vào trong thành trì nhỏ, bên trong vô cùng đồ sộ, sầm uất, người dân an cư lạc nghiệp, cô thấy vậy, nóiỞ Nghi quốc mà được như vậy thì tốt biết mấy, có lẽ hoàng thượng Diệu quốc là người tốtỪ_____________________________________1 tháng trôi qua, hai người đi hết thành trì này đến thành trì khác, nơi nào cũng ở lại một hai ngày rồi mới rời khỏi, những ngày đó vừa vui chơi, vừa thư giãn.Cuối cùng mới quyết định tới hoàng cung Diệu quốc, đi tới cổng hoàng cung, binh lính canh gác chặn họ lại, hỏiCác ngươi là ai? Không phận sự không được phép vào đâyCô đưa tấm thiệp cho binh lính đó, hắn mở ra thì kinh ngạcTừng nghe nói Quận chúa nhắc tới hai người họ, quả khí chất bất phàmSau đó, binh lính đó kính cẩn cúi thấp người nóiHai vị mời vàoĐi vào được một đoạn thì bất ngờ thấy Giáo Nghĩa, cô liền nóiGiáo tướng quânGiáo Nghĩa quay lại, thấy hai người hắn vui vẻ đi tới, nóiHai người tới rồi, Lan Nhi đợi hai người rất lâu rồi đóTiện thể đi chơi một lát, Nạp Lan đâu?Cô ấy ở điện Quận chúa, ta dẫn hai người tới đóĐượcHai người theo Giáo Nghĩa tới điện Quận chúa, tới nơi đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Nạp LanHôn lễ của bổn Quận chúa mà chỉ mang được có nhiêu đây đồ, không cái nào hợp mắt bổn Quận chúa cả,mau đi làm cái khác cho taGiáo Nghĩa bước vào, nóiLan Nhi, đừng tức giận nữa, xem ai tới nàyNạp Lan quay sang, thấy hai người khuân mặt liền trở lên vui vẻ, đi nhanh tới nóiHai người cuối cùng cũng tới rồi, làm ta đợi bao lâuCó chút chuyện ấy mà.Mà này, cô làm gì mà mắng chửi họ ghê vậy?Họ làm hỉ phục xấu quá, không bộ nào hợp mắt ta cảCô đi tới, xem hết tất cả các y phục lắc đầu, rồi nóiCho ta giấy mựcNạp Lan không hiểu gì nhưng vẫn đi lấy cho cô, cô cầm lấy bắt đầu vẽ, khi vẽ còn nhìn Nạp Lan quan sát hết những chi tiết trên cơ thể cô ấy.___________Một lúc sau,cô đưa cho Nạp Lan, bên trong là bản vẽ của một bộ hỉ phục tinh xảo, tuyệt đẹp, những hoa văn trên hỉ phục mới lạ.Nạp Lan nhìn vào bản vẽ, kinh ngạc không nói lên lời, cô nóiCô xem bộ này được không?Được....được...quá được ấy chứ, đẹp quá, Vũ Ninh cô thật giỏiMang đi cho họ làm điỪ ..

Chương 52: Chương 52