Đặt chân vào căn nhà lúc chạng vạng, chuyển hành lý xong, mọi người đều cảm thấy hơi mệt mỏi. Đồ đạc bày bừa trong phòng khách. Dư Tắc dạo một vòng quanh nhà rồi mới trở về gõ lên cái đèn gắn trên vách tường. Ngọn đèn lắc lư mấy cái, dần dừng lại rồi sáng lên. Lâm Đường bị nguồn sáng bất ngờ làm chói mắt, nhưng cậu vốn có thói quen cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại nên cũng chẳng ngẩng đầu lên. Quản Trạch Thành đứng cách Lâm Đường hơn hai mét, “ế” một tiếng, hỏi: “Có điện à?” Dư Tắc gật đầu: “Có, tao xem vòi nước rồi, cũng có nước luôn.” Nghe vậy, Kiều Phỉ bèn xách hành lý của mình lên: “Vậy mọi người lên cất đồ trước nhé? Tôi và Mục Mục ở một phòng, ok nhỉ?” Chuyến đi này chỉ có Kiều Phỉ và Tiết Mục Mục là con gái, đương nhiên không ai có ý kiến gì. Kiều Phỉ cũng chỉ nhân tiện hỏi một câu chứ không có ý định xin ý kiến của mọi người. Dứt lời, cô xách luôn va li của Tiết Mục Mục lên, nói: “Đi thôi, Mục Mục, chúng ta lên trước.” Tiết Mục Mục lịch sự cười với những người còn lại: “…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...