Đặt chân vào căn nhà lúc chạng vạng, chuyển hành lý xong, mọi người đều cảm thấy hơi mệt mỏi. Đồ đạc bày bừa trong phòng khách. Dư Tắc dạo một vòng quanh nhà rồi mới trở về gõ lên cái đèn gắn trên vách tường. Ngọn đèn lắc lư mấy cái, dần dừng lại rồi sáng lên. Lâm Đường bị nguồn sáng bất ngờ làm chói mắt, nhưng cậu vốn có thói quen cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại nên cũng chẳng ngẩng đầu lên. Quản Trạch Thành đứng cách Lâm Đường hơn hai mét, “ế” một tiếng, hỏi: “Có điện à?” Dư Tắc gật đầu: “Có, tao xem vòi nước rồi, cũng có nước luôn.” Nghe vậy, Kiều Phỉ bèn xách hành lý của mình lên: “Vậy mọi người lên cất đồ trước nhé? Tôi và Mục Mục ở một phòng, ok nhỉ?” Chuyến đi này chỉ có Kiều Phỉ và Tiết Mục Mục là con gái, đương nhiên không ai có ý kiến gì. Kiều Phỉ cũng chỉ nhân tiện hỏi một câu chứ không có ý định xin ý kiến của mọi người. Dứt lời, cô xách luôn va li của Tiết Mục Mục lên, nói: “Đi thôi, Mục Mục, chúng ta lên trước.” Tiết Mục Mục lịch sự cười với những người còn lại: “…
Chương 98
Không Thể Phản KhángTác giả: Mạch Bách SinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịĐặt chân vào căn nhà lúc chạng vạng, chuyển hành lý xong, mọi người đều cảm thấy hơi mệt mỏi. Đồ đạc bày bừa trong phòng khách. Dư Tắc dạo một vòng quanh nhà rồi mới trở về gõ lên cái đèn gắn trên vách tường. Ngọn đèn lắc lư mấy cái, dần dừng lại rồi sáng lên. Lâm Đường bị nguồn sáng bất ngờ làm chói mắt, nhưng cậu vốn có thói quen cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại nên cũng chẳng ngẩng đầu lên. Quản Trạch Thành đứng cách Lâm Đường hơn hai mét, “ế” một tiếng, hỏi: “Có điện à?” Dư Tắc gật đầu: “Có, tao xem vòi nước rồi, cũng có nước luôn.” Nghe vậy, Kiều Phỉ bèn xách hành lý của mình lên: “Vậy mọi người lên cất đồ trước nhé? Tôi và Mục Mục ở một phòng, ok nhỉ?” Chuyến đi này chỉ có Kiều Phỉ và Tiết Mục Mục là con gái, đương nhiên không ai có ý kiến gì. Kiều Phỉ cũng chỉ nhân tiện hỏi một câu chứ không có ý định xin ý kiến của mọi người. Dứt lời, cô xách luôn va li của Tiết Mục Mục lên, nói: “Đi thôi, Mục Mục, chúng ta lên trước.” Tiết Mục Mục lịch sự cười với những người còn lại: “… Nghe hết những gì Chử Khang Ninh nói, Lâm Đường cảm thấy hơi thất vọng, đồng thời cũng có chút bừng tỉnh “quả nhiên là thế”.Cậu rất mệt mỏi, không muốn tìm hiểu mục đích tới biệt thự của Chu Trần Dật nữa mà bận tâm tới một chuyện khác hơn: “Anh bảo tôi khuyên Dư Tắc đi đầu thai, nhưng phải khuyên thế nào đây?”Thấy Lâm Đường lại bắt đầu quan tâm Dư Tắc, Chử Khang Ninh cười có vẻ chân thành hơn: “Rất đơn giản, quỷ mà, chỉ cần không còn oán hận, buông bỏ chấp niệm thì tự nhiên sẽ chọn đầu thai.”Lâm Đường hơi do dự: “Lúc trước Chu Trần Dật nói Dư Tắc thành quỷ vì tức giận, tôi cũng không biết chấp niệm của cậu ấy là gì.”Chử Khang Ninh ôm lấy Lâm Đường, giọng nói nhẹ nhàng tựa như không muốn làm cậu sợ: “Không sao cả, tôi giúp em.”Lâm Đường kinh ngạc nhìn Chử Khang Ninh trong chốc lát, chậm rãi rũ mi, khẽ xoay người dựa vào ngực hắn, yếu ớt hỏi: “Anh Chử, anh không gạt tôi đấy chứ?”Chử Khang Ninh dịu dàng đáp: “Đương nhiên là không rồi.”Chử Khang Ninh xoa đầu Lâm Đường, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, trông như một cặp vợ chồng son.Một lúc sau, Lâm Đường mới ngẩng đầu, nói: “Anh Chử, tôi đói.”Chử Khang Ninh cúi đầu nhìn cậu, hơi kinh ngạc: “Sao lại thế? Bọn hắn không cho em ăn à?”Lúc quỷ nam ra ngoài kiếm đồ ăn, Lâm Đường vừa vặn bị Chử Khang Ninh cướp đi, hiển nhiên cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng. Chử Khang Ninh đứng dậy, trước khi ra cửa lại bỗng chần chừ: “Không phải em muốn dụ tôi ra ngoài đấy chứ?”Lâm Đường nhìn hắn không chớp mắt, lòng hơi căng thẳng: “Sao có thể?”Chử Khang Ninh nở nụ cười: “Cũng đúng, tôi còn phải giúp em mà.” Hắn cười tủm tỉm, dường như không hề hoài nghi Lâm Đường sẽ trốn: “Thế tôi không khóa cửa nữa nhé.”Lâm Đường gật đầu, nhưng người nọ vừa đi không lâu, cậu đã mon men ra cửa. Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, cậu lại chần chừ: chẳng hiểu sao Chử Khang Ninh lại trở nên rất lạ, vừa đồng ý giúp cậu vừa chủ động hẹn thề… Cũng không biết lời thề của quỷ có tác dụng gì không…Phải nói một loạt hành vi quái dị của Chử Khang Ninh đã khiến Lâm Đường mụ mị. Cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định buông tay. Lững thững đi về giường, cậu lại bắt đầu lo lắng không biết phải làm sao mới tốt.Những chuyện khác chưa tính đến, nhưng chí ít cậu đã bị người kia thuyết phục về vấn đề của Dư Tắc rồi. Lâm Đường phát hiện mình đã lún sâu vào đầm lầy, không thể thoát được, nhưng cậu không muốn kéo Dư Tắc cùng lún xuống với mình. Chử Khang Ninh nói không sai, Dư Tắc không cứu được cậu, đã thế còn bị cậu liên lụy. Cậu đã hại Dư Tắc mất mạng, không thể lại khiến hắn khổ đau thêm.Lâm Đường muốn cứu Dư Tắc, còn bản thân… cậu đã chấp nhận số phận rồi.Tuy không biết Chử Khang Ninh muốn gì ở mình, cũng chẳng rõ đối phương sẽ bằng lòng diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng với mình bao lâu, nhưng hắn còn tiếp tục một ngày thì cậu sẽ được sống thêm một ngày. Ít nhất trước đó, cậu phải cứu Dư Tắc ra.Lâm Đường ngồi ngẩn ngơ trên giường. Cậu là một kẻ nhát gan, dù đã đưa ra quyết định, dù đã chọn ở lại trong cũi, song cậu vẫn yếu đuối chảy nước mắt.————–
Nghe hết những gì Chử Khang Ninh nói, Lâm Đường cảm thấy hơi thất vọng, đồng thời cũng có chút bừng tỉnh “quả nhiên là thế”.
Cậu rất mệt mỏi, không muốn tìm hiểu mục đích tới biệt thự của Chu Trần Dật nữa mà bận tâm tới một chuyện khác hơn: “Anh bảo tôi khuyên Dư Tắc đi đầu thai, nhưng phải khuyên thế nào đây?”
Thấy Lâm Đường lại bắt đầu quan tâm Dư Tắc, Chử Khang Ninh cười có vẻ chân thành hơn: “Rất đơn giản, quỷ mà, chỉ cần không còn oán hận, buông bỏ chấp niệm thì tự nhiên sẽ chọn đầu thai.”
Lâm Đường hơi do dự: “Lúc trước Chu Trần Dật nói Dư Tắc thành quỷ vì tức giận, tôi cũng không biết chấp niệm của cậu ấy là gì.”
Chử Khang Ninh ôm lấy Lâm Đường, giọng nói nhẹ nhàng tựa như không muốn làm cậu sợ: “Không sao cả, tôi giúp em.”
Lâm Đường kinh ngạc nhìn Chử Khang Ninh trong chốc lát, chậm rãi rũ mi, khẽ xoay người dựa vào ngực hắn, yếu ớt hỏi: “Anh Chử, anh không gạt tôi đấy chứ?”
Chử Khang Ninh dịu dàng đáp: “Đương nhiên là không rồi.”
Chử Khang Ninh xoa đầu Lâm Đường, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, trông như một cặp vợ chồng son.
Một lúc sau, Lâm Đường mới ngẩng đầu, nói: “Anh Chử, tôi đói.”
Chử Khang Ninh cúi đầu nhìn cậu, hơi kinh ngạc: “Sao lại thế? Bọn hắn không cho em ăn à?”
Lúc quỷ nam ra ngoài kiếm đồ ăn, Lâm Đường vừa vặn bị Chử Khang Ninh cướp đi, hiển nhiên cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng. Chử Khang Ninh đứng dậy, trước khi ra cửa lại bỗng chần chừ: “Không phải em muốn dụ tôi ra ngoài đấy chứ?”
Lâm Đường nhìn hắn không chớp mắt, lòng hơi căng thẳng: “Sao có thể?”
Chử Khang Ninh nở nụ cười: “Cũng đúng, tôi còn phải giúp em mà.” Hắn cười tủm tỉm, dường như không hề hoài nghi Lâm Đường sẽ trốn: “Thế tôi không khóa cửa nữa nhé.”
Lâm Đường gật đầu, nhưng người nọ vừa đi không lâu, cậu đã mon men ra cửa. Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, cậu lại chần chừ: chẳng hiểu sao Chử Khang Ninh lại trở nên rất lạ, vừa đồng ý giúp cậu vừa chủ động hẹn thề… Cũng không biết lời thề của quỷ có tác dụng gì không…
Phải nói một loạt hành vi quái dị của Chử Khang Ninh đã khiến Lâm Đường mụ mị. Cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định buông tay. Lững thững đi về giường, cậu lại bắt đầu lo lắng không biết phải làm sao mới tốt.
Những chuyện khác chưa tính đến, nhưng chí ít cậu đã bị người kia thuyết phục về vấn đề của Dư Tắc rồi. Lâm Đường phát hiện mình đã lún sâu vào đầm lầy, không thể thoát được, nhưng cậu không muốn kéo Dư Tắc cùng lún xuống với mình. Chử Khang Ninh nói không sai, Dư Tắc không cứu được cậu, đã thế còn bị cậu liên lụy. Cậu đã hại Dư Tắc mất mạng, không thể lại khiến hắn khổ đau thêm.
Lâm Đường muốn cứu Dư Tắc, còn bản thân… cậu đã chấp nhận số phận rồi.
Tuy không biết Chử Khang Ninh muốn gì ở mình, cũng chẳng rõ đối phương sẽ bằng lòng diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng với mình bao lâu, nhưng hắn còn tiếp tục một ngày thì cậu sẽ được sống thêm một ngày. Ít nhất trước đó, cậu phải cứu Dư Tắc ra.
Lâm Đường ngồi ngẩn ngơ trên giường. Cậu là một kẻ nhát gan, dù đã đưa ra quyết định, dù đã chọn ở lại trong cũi, song cậu vẫn yếu đuối chảy nước mắt.
————–
Không Thể Phản KhángTác giả: Mạch Bách SinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịĐặt chân vào căn nhà lúc chạng vạng, chuyển hành lý xong, mọi người đều cảm thấy hơi mệt mỏi. Đồ đạc bày bừa trong phòng khách. Dư Tắc dạo một vòng quanh nhà rồi mới trở về gõ lên cái đèn gắn trên vách tường. Ngọn đèn lắc lư mấy cái, dần dừng lại rồi sáng lên. Lâm Đường bị nguồn sáng bất ngờ làm chói mắt, nhưng cậu vốn có thói quen cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại nên cũng chẳng ngẩng đầu lên. Quản Trạch Thành đứng cách Lâm Đường hơn hai mét, “ế” một tiếng, hỏi: “Có điện à?” Dư Tắc gật đầu: “Có, tao xem vòi nước rồi, cũng có nước luôn.” Nghe vậy, Kiều Phỉ bèn xách hành lý của mình lên: “Vậy mọi người lên cất đồ trước nhé? Tôi và Mục Mục ở một phòng, ok nhỉ?” Chuyến đi này chỉ có Kiều Phỉ và Tiết Mục Mục là con gái, đương nhiên không ai có ý kiến gì. Kiều Phỉ cũng chỉ nhân tiện hỏi một câu chứ không có ý định xin ý kiến của mọi người. Dứt lời, cô xách luôn va li của Tiết Mục Mục lên, nói: “Đi thôi, Mục Mục, chúng ta lên trước.” Tiết Mục Mục lịch sự cười với những người còn lại: “… Nghe hết những gì Chử Khang Ninh nói, Lâm Đường cảm thấy hơi thất vọng, đồng thời cũng có chút bừng tỉnh “quả nhiên là thế”.Cậu rất mệt mỏi, không muốn tìm hiểu mục đích tới biệt thự của Chu Trần Dật nữa mà bận tâm tới một chuyện khác hơn: “Anh bảo tôi khuyên Dư Tắc đi đầu thai, nhưng phải khuyên thế nào đây?”Thấy Lâm Đường lại bắt đầu quan tâm Dư Tắc, Chử Khang Ninh cười có vẻ chân thành hơn: “Rất đơn giản, quỷ mà, chỉ cần không còn oán hận, buông bỏ chấp niệm thì tự nhiên sẽ chọn đầu thai.”Lâm Đường hơi do dự: “Lúc trước Chu Trần Dật nói Dư Tắc thành quỷ vì tức giận, tôi cũng không biết chấp niệm của cậu ấy là gì.”Chử Khang Ninh ôm lấy Lâm Đường, giọng nói nhẹ nhàng tựa như không muốn làm cậu sợ: “Không sao cả, tôi giúp em.”Lâm Đường kinh ngạc nhìn Chử Khang Ninh trong chốc lát, chậm rãi rũ mi, khẽ xoay người dựa vào ngực hắn, yếu ớt hỏi: “Anh Chử, anh không gạt tôi đấy chứ?”Chử Khang Ninh dịu dàng đáp: “Đương nhiên là không rồi.”Chử Khang Ninh xoa đầu Lâm Đường, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, trông như một cặp vợ chồng son.Một lúc sau, Lâm Đường mới ngẩng đầu, nói: “Anh Chử, tôi đói.”Chử Khang Ninh cúi đầu nhìn cậu, hơi kinh ngạc: “Sao lại thế? Bọn hắn không cho em ăn à?”Lúc quỷ nam ra ngoài kiếm đồ ăn, Lâm Đường vừa vặn bị Chử Khang Ninh cướp đi, hiển nhiên cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng. Chử Khang Ninh đứng dậy, trước khi ra cửa lại bỗng chần chừ: “Không phải em muốn dụ tôi ra ngoài đấy chứ?”Lâm Đường nhìn hắn không chớp mắt, lòng hơi căng thẳng: “Sao có thể?”Chử Khang Ninh nở nụ cười: “Cũng đúng, tôi còn phải giúp em mà.” Hắn cười tủm tỉm, dường như không hề hoài nghi Lâm Đường sẽ trốn: “Thế tôi không khóa cửa nữa nhé.”Lâm Đường gật đầu, nhưng người nọ vừa đi không lâu, cậu đã mon men ra cửa. Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, cậu lại chần chừ: chẳng hiểu sao Chử Khang Ninh lại trở nên rất lạ, vừa đồng ý giúp cậu vừa chủ động hẹn thề… Cũng không biết lời thề của quỷ có tác dụng gì không…Phải nói một loạt hành vi quái dị của Chử Khang Ninh đã khiến Lâm Đường mụ mị. Cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định buông tay. Lững thững đi về giường, cậu lại bắt đầu lo lắng không biết phải làm sao mới tốt.Những chuyện khác chưa tính đến, nhưng chí ít cậu đã bị người kia thuyết phục về vấn đề của Dư Tắc rồi. Lâm Đường phát hiện mình đã lún sâu vào đầm lầy, không thể thoát được, nhưng cậu không muốn kéo Dư Tắc cùng lún xuống với mình. Chử Khang Ninh nói không sai, Dư Tắc không cứu được cậu, đã thế còn bị cậu liên lụy. Cậu đã hại Dư Tắc mất mạng, không thể lại khiến hắn khổ đau thêm.Lâm Đường muốn cứu Dư Tắc, còn bản thân… cậu đã chấp nhận số phận rồi.Tuy không biết Chử Khang Ninh muốn gì ở mình, cũng chẳng rõ đối phương sẽ bằng lòng diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng với mình bao lâu, nhưng hắn còn tiếp tục một ngày thì cậu sẽ được sống thêm một ngày. Ít nhất trước đó, cậu phải cứu Dư Tắc ra.Lâm Đường ngồi ngẩn ngơ trên giường. Cậu là một kẻ nhát gan, dù đã đưa ra quyết định, dù đã chọn ở lại trong cũi, song cậu vẫn yếu đuối chảy nước mắt.————–