Vào bữa trưa, Lâm Phương Châu chỉ ăn một chiếc bánh hấp và uống hai bát nước. Bánh hấp nở ra khi gặp nước nên nàng cũng coi như ăn được lửng dạ. Chỉ là khi đi lại sẽ cảm thấy nước đang lay động trong bụng, giống như nàng là một cái thúng nước biết đi vậy. Cái bánh hấp kia là đi vay đó. Bà lão bán bánh hấp rất không tình nguyện cho nàng nợ, Lâm Phương Châu trừng lớn hai mắt, tức giận nói: “Hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, ta còn có thể nợ bà một đồng tiền này sao?” Bà lão vội vàng nói: “Đại Lang bớt giận, chỉ là sáng nay ta cãi nhau với lão nhà, lúc nãy mới mày không ra mày, mắt không ra mắt… Mẹ của ngươi khi còn sống đối xử với ta rất tốt, chỉ là một cái bánh hấp, nói gì đến vay nợ, mời ngươi ăn cũng không có gì to tát cả.” Lâm Phương Châu là người ăn mềm không ăn cứng, nghe bà lão nói như vậy lập tức xua xua tay nói: ”Ai muốn ăn không của bà chứ? Ngày mai ta nhất định sẽ trả tiền!” –-Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse– Sau khi ăn xong bữa trưa, Lâm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...