Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà…
Chương 11: 11: Trả Ô 5
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Nghe Ôn Từ nói như vậy, trong lòng An Nhiễm cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần không phải cô có ý đồ quyến rũ Phó Tư Bạch là được rồi.Cô ta lại lạnh giọng chế giễu: "Cô ăn cắp ô à? Cô có biết chiếc ô này đắt như thế nào không?""Cô ăn nói kiểu gì đấy?" Kiều Tịch Tịch thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, cất tiếng nói: "Một chiếc ô có thể đắt đến mức nào chứ? Làm gì có ai không mua được."An Nhiễm liếc mắt nhìn Ôn Từ một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: "Chưa chắc đâu, đối với một người nghèo đến mức chỉ có thể mua cơm trước cửa sổ bán hàng của canteen thì giá của chiếc ô này có thể chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt suốt mấy tháng trời của cô ta đó.""Cô ăn nói tôn trọng người khác chút đi!"An Nhiễm cười khẩy: "Vốn đã là như vậy mà."Kiều Tịch Tịch còn định sấn tới tranh cãi với An Nhiễm nhưng Ôn Từ lại kéo cô ấy rời đi.Cãi nhau với loại người này chỉ tổ hạ thấp phẩm cách của mình.Bị chó cắn, chẳng lẽ còn định cắn trả hay sao?*****Chưa đầy nửa ngày mà màn "đối đầu" của Ôn Từ và An Nhiễm đã leo lên diễn đàn trường cùng với mấy trang tỏ tình.Không ít người đang bàn tán về chuyện này..."Nghe nói An Nhiễm khóc lóc nức nở chạy đi tìm Phó Tư Bạch.""Ôn Từ và Phó Tư Bạch có liên quan gì đến nhau đâu nhỉ?""Chẳng lẽ...!Ôn Từ trộm đồ của Phó Tư Bạch thật sao?""Để bán lấy tiền hay là do yêu thầm Phó Tư Bạch?""Nghe nói nhà cô ta đang nợ nần chồng chất, chậc chậc, hơn nửa là trộm đồ bán lấy tiền trả nợ."......Một chiếc ô đã làm dấy lên đủ loại suy đoán ác ý chĩa về phía Ôn Từ.Ôn Từ cũng không ngồi lại để tranh cãi với đám người này, cô không rảnh, buổi trưa cô còn vội đến bệnh viện thăm ba mình, đến chiều lại phải tới phòng học tập múa, căn bản không chú ý đến bài viết trên diễn đàn.Thế nhưng không quá năm tiếng đồng hồ sau khi màn "đối đầu" xảy ra, mọi thứ đã đảo lộn hết cả.Sáu giờ chiều, cô lết một thân ướt đẫm mồ hôi ra khỏi phòng tập múa, cổng bát giáo là nơi tụ tập đông người nhất, An Nhiễm lại hùng hổ xông tới trước mặt cô.Mọi người cũng nhao nhao bỏ lại công chuyện trên tay, hướng ánh mắt tò mò về phía hai người các cô.An Nhiễm xông tới trước mặt Ôn Từ, bỗng nhiên khom lưng, cúi người 90 độ.Ôn Từ bị hành động kỳ lạ của cô ta dọa cho giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.Sau đó lại thấy An Nhiễm cắn răng, nước mắt rơi lã chã nói...!"Xin lỗi!""Tôi không nên nói cô trộm đồ! Cũng không nên khinh thường cô!".....An Nhiễm xin lỗi Ôn Từ ngay trước mặt mọi người, tất nhiên tin đồn Ôn Từ trộm đồ cũng tan thành mây khói.Biết vậy nên Ôn Từ cũng chẳng thèm so đo với cô ta nữa, trả lại ô cho cô ta rồi bảo cô ta mang về cho Phó Tư Bạch.Nhưng An Nhiễm lại từ chối, cô ta ôm mặt, vừa khóc vừa quay người rời đi..
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Nghe Ôn Từ nói như vậy, trong lòng An Nhiễm cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần không phải cô có ý đồ quyến rũ Phó Tư Bạch là được rồi.Cô ta lại lạnh giọng chế giễu: "Cô ăn cắp ô à? Cô có biết chiếc ô này đắt như thế nào không?""Cô ăn nói kiểu gì đấy?" Kiều Tịch Tịch thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, cất tiếng nói: "Một chiếc ô có thể đắt đến mức nào chứ? Làm gì có ai không mua được."An Nhiễm liếc mắt nhìn Ôn Từ một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: "Chưa chắc đâu, đối với một người nghèo đến mức chỉ có thể mua cơm trước cửa sổ bán hàng của canteen thì giá của chiếc ô này có thể chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt suốt mấy tháng trời của cô ta đó.""Cô ăn nói tôn trọng người khác chút đi!"An Nhiễm cười khẩy: "Vốn đã là như vậy mà."Kiều Tịch Tịch còn định sấn tới tranh cãi với An Nhiễm nhưng Ôn Từ lại kéo cô ấy rời đi.Cãi nhau với loại người này chỉ tổ hạ thấp phẩm cách của mình.Bị chó cắn, chẳng lẽ còn định cắn trả hay sao?*****Chưa đầy nửa ngày mà màn "đối đầu" của Ôn Từ và An Nhiễm đã leo lên diễn đàn trường cùng với mấy trang tỏ tình.Không ít người đang bàn tán về chuyện này..."Nghe nói An Nhiễm khóc lóc nức nở chạy đi tìm Phó Tư Bạch.""Ôn Từ và Phó Tư Bạch có liên quan gì đến nhau đâu nhỉ?""Chẳng lẽ...!Ôn Từ trộm đồ của Phó Tư Bạch thật sao?""Để bán lấy tiền hay là do yêu thầm Phó Tư Bạch?""Nghe nói nhà cô ta đang nợ nần chồng chất, chậc chậc, hơn nửa là trộm đồ bán lấy tiền trả nợ."......Một chiếc ô đã làm dấy lên đủ loại suy đoán ác ý chĩa về phía Ôn Từ.Ôn Từ cũng không ngồi lại để tranh cãi với đám người này, cô không rảnh, buổi trưa cô còn vội đến bệnh viện thăm ba mình, đến chiều lại phải tới phòng học tập múa, căn bản không chú ý đến bài viết trên diễn đàn.Thế nhưng không quá năm tiếng đồng hồ sau khi màn "đối đầu" xảy ra, mọi thứ đã đảo lộn hết cả.Sáu giờ chiều, cô lết một thân ướt đẫm mồ hôi ra khỏi phòng tập múa, cổng bát giáo là nơi tụ tập đông người nhất, An Nhiễm lại hùng hổ xông tới trước mặt cô.Mọi người cũng nhao nhao bỏ lại công chuyện trên tay, hướng ánh mắt tò mò về phía hai người các cô.An Nhiễm xông tới trước mặt Ôn Từ, bỗng nhiên khom lưng, cúi người 90 độ.Ôn Từ bị hành động kỳ lạ của cô ta dọa cho giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.Sau đó lại thấy An Nhiễm cắn răng, nước mắt rơi lã chã nói...!"Xin lỗi!""Tôi không nên nói cô trộm đồ! Cũng không nên khinh thường cô!".....An Nhiễm xin lỗi Ôn Từ ngay trước mặt mọi người, tất nhiên tin đồn Ôn Từ trộm đồ cũng tan thành mây khói.Biết vậy nên Ôn Từ cũng chẳng thèm so đo với cô ta nữa, trả lại ô cho cô ta rồi bảo cô ta mang về cho Phó Tư Bạch.Nhưng An Nhiễm lại từ chối, cô ta ôm mặt, vừa khóc vừa quay người rời đi..
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Nghe Ôn Từ nói như vậy, trong lòng An Nhiễm cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần không phải cô có ý đồ quyến rũ Phó Tư Bạch là được rồi.Cô ta lại lạnh giọng chế giễu: "Cô ăn cắp ô à? Cô có biết chiếc ô này đắt như thế nào không?""Cô ăn nói kiểu gì đấy?" Kiều Tịch Tịch thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, cất tiếng nói: "Một chiếc ô có thể đắt đến mức nào chứ? Làm gì có ai không mua được."An Nhiễm liếc mắt nhìn Ôn Từ một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: "Chưa chắc đâu, đối với một người nghèo đến mức chỉ có thể mua cơm trước cửa sổ bán hàng của canteen thì giá của chiếc ô này có thể chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt suốt mấy tháng trời của cô ta đó.""Cô ăn nói tôn trọng người khác chút đi!"An Nhiễm cười khẩy: "Vốn đã là như vậy mà."Kiều Tịch Tịch còn định sấn tới tranh cãi với An Nhiễm nhưng Ôn Từ lại kéo cô ấy rời đi.Cãi nhau với loại người này chỉ tổ hạ thấp phẩm cách của mình.Bị chó cắn, chẳng lẽ còn định cắn trả hay sao?*****Chưa đầy nửa ngày mà màn "đối đầu" của Ôn Từ và An Nhiễm đã leo lên diễn đàn trường cùng với mấy trang tỏ tình.Không ít người đang bàn tán về chuyện này..."Nghe nói An Nhiễm khóc lóc nức nở chạy đi tìm Phó Tư Bạch.""Ôn Từ và Phó Tư Bạch có liên quan gì đến nhau đâu nhỉ?""Chẳng lẽ...!Ôn Từ trộm đồ của Phó Tư Bạch thật sao?""Để bán lấy tiền hay là do yêu thầm Phó Tư Bạch?""Nghe nói nhà cô ta đang nợ nần chồng chất, chậc chậc, hơn nửa là trộm đồ bán lấy tiền trả nợ."......Một chiếc ô đã làm dấy lên đủ loại suy đoán ác ý chĩa về phía Ôn Từ.Ôn Từ cũng không ngồi lại để tranh cãi với đám người này, cô không rảnh, buổi trưa cô còn vội đến bệnh viện thăm ba mình, đến chiều lại phải tới phòng học tập múa, căn bản không chú ý đến bài viết trên diễn đàn.Thế nhưng không quá năm tiếng đồng hồ sau khi màn "đối đầu" xảy ra, mọi thứ đã đảo lộn hết cả.Sáu giờ chiều, cô lết một thân ướt đẫm mồ hôi ra khỏi phòng tập múa, cổng bát giáo là nơi tụ tập đông người nhất, An Nhiễm lại hùng hổ xông tới trước mặt cô.Mọi người cũng nhao nhao bỏ lại công chuyện trên tay, hướng ánh mắt tò mò về phía hai người các cô.An Nhiễm xông tới trước mặt Ôn Từ, bỗng nhiên khom lưng, cúi người 90 độ.Ôn Từ bị hành động kỳ lạ của cô ta dọa cho giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.Sau đó lại thấy An Nhiễm cắn răng, nước mắt rơi lã chã nói...!"Xin lỗi!""Tôi không nên nói cô trộm đồ! Cũng không nên khinh thường cô!".....An Nhiễm xin lỗi Ôn Từ ngay trước mặt mọi người, tất nhiên tin đồn Ôn Từ trộm đồ cũng tan thành mây khói.Biết vậy nên Ôn Từ cũng chẳng thèm so đo với cô ta nữa, trả lại ô cho cô ta rồi bảo cô ta mang về cho Phó Tư Bạch.Nhưng An Nhiễm lại từ chối, cô ta ôm mặt, vừa khóc vừa quay người rời đi..