Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà…

Chương 30: 30: Tiểu Bạch Hoa 2

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Hình xăm chữ W rất đậm, nhiều năm trôi qua mà màu sắc cũng không phai đi chút nào...!đến tận bây giờ mà anh vẫn có thể cảm nhận được cơn đau mỗi khi kim xăm ghim vào da thịt.Xung quanh có rất nhiều cô gái để mắt tới anh, đang trong tiết mà họ chẳng tập trung nghe giảng, thậm chí còn có người cả gan ném cho anh một mảnh giấy nhỏ.Mảnh giấy rơi xuống cạnh tay, mí mắt mỏng manh của anh còn chẳng thèm ngước lên một chút nên tất nhiên cũng không nhìn thấy mảnh giấy đó.Vài phút sau, Phó Tư Bạch sao chép tên Wechat của cô sau đó lên Weibo tìm kiếm một hồi.Trên Weibo có rất nhiều người để cái tên này, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng tìm ra một tài khoản Weibo có định vị ở Đại học Nam Tương, chắc chắn đây chính là Weibo của cô.Tài khoản Weibo này chỉ có một đến hai fan cương thi* theo dõi, vì thế cô coi tài khoản này như một hố cây để trút giận.*Fan cương thi là thể loại fan hâm mộ không lộ diện, thầm yêu thích chứ không thể hiện (trên mạng xã hội được thể hiện là không để avatar, cũng không đăng ảnh idol).Nếu cô biết hố cây trút giận của mình bị anh tìm thấy thì hẳn là cô sẽ lại cho anh mấy cái bạt tai nữa.Phó Tư Bạch nhớ đến buổi tối hôm đó, dường như xúc cảm nóng rát bên má trái vẫn còn lưu lại...Nội dung bài đăng trong tài khoản này toàn là mấy lời cô lải nhải oán hận cuộc sống, lúc nào mệt quá sẽ lên đây hét lên một tiếng, muốn khóc cũng sẽ đăng bài viết mấy chữ huhu.Phó Tư Bạch rất khó để có thể tưởng tượng rằng, chỉ trong một năm ngắn ngủi anh không theo dõi mọi thứ có liên quan đến cô...!thế mà cô lại tích lũy nhiều năng lượng tiêu cực đến thế."Cái cô đứng trực ở "khung cửa nghèo" lần nào cũng nhìn mình với ánh mắt như đang bới cơm, mình ghét ánh mắt đó [Bĩu môi].""Muốn trở lại khoảng thời gian trước 18 tuổi quá! Trưởng thành thật khó khăn [Mặt khóc].""Chẳng lẽ là vì hàng ngày mình liều mạng kiếm tiền nên mới không được coi là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn hay sao? [Mặt cười].""Mình ghét FSB."Tầm mắt Phó Tư Bạch dừng lại ở mấy chữ "Mình ghét FSB".Rất rõ ràng, FSB chính là chữ cái viết tắt tên của anh - Phó Tư Bạch, mà ngày đăng weibo lại là đêm mưa anh và cô gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi.Anh nghĩ đến hành động ném bao thuốc của cô tối hôm đó...!cũng cực kỳ không khách khí.Nhưng lúc đó, hai người chưa từng gặp nhau mà.Sao cô lại ghét anh nhỉ?Hai hàng lông mày của Phó Tư Bạch nhíu chặt lại, nghĩ mãi vẫn không ra.Là vì tác phong ngang ngạnh phóng đãng của anh thường ngày, hay vì mái tóc màu xám khói này của anh khiến cô cảm thấy chán ghét? Hay là vì cô từng bắt gặp anh thân mật với cô gái khác trong phòng đựng đồ?...Rất nhiều cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như thuở ban đầu khi anh ái mộ cô, cái cảm giác hoảng sợ không sao đong đếm nổi đó...!Thực sự rất phiền.Phó Tư Bạch kẹp bút trên đầu ngón tay rồi xoay tròn mấy vòng, cố gắng đè nén cảm giác bức bối trong lòng..........

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Hình xăm chữ W rất đậm, nhiều năm trôi qua mà màu sắc cũng không phai đi chút nào...!đến tận bây giờ mà anh vẫn có thể cảm nhận được cơn đau mỗi khi kim xăm ghim vào da thịt.Xung quanh có rất nhiều cô gái để mắt tới anh, đang trong tiết mà họ chẳng tập trung nghe giảng, thậm chí còn có người cả gan ném cho anh một mảnh giấy nhỏ.Mảnh giấy rơi xuống cạnh tay, mí mắt mỏng manh của anh còn chẳng thèm ngước lên một chút nên tất nhiên cũng không nhìn thấy mảnh giấy đó.Vài phút sau, Phó Tư Bạch sao chép tên Wechat của cô sau đó lên Weibo tìm kiếm một hồi.Trên Weibo có rất nhiều người để cái tên này, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng tìm ra một tài khoản Weibo có định vị ở Đại học Nam Tương, chắc chắn đây chính là Weibo của cô.Tài khoản Weibo này chỉ có một đến hai fan cương thi* theo dõi, vì thế cô coi tài khoản này như một hố cây để trút giận.*Fan cương thi là thể loại fan hâm mộ không lộ diện, thầm yêu thích chứ không thể hiện (trên mạng xã hội được thể hiện là không để avatar, cũng không đăng ảnh idol).Nếu cô biết hố cây trút giận của mình bị anh tìm thấy thì hẳn là cô sẽ lại cho anh mấy cái bạt tai nữa.Phó Tư Bạch nhớ đến buổi tối hôm đó, dường như xúc cảm nóng rát bên má trái vẫn còn lưu lại...Nội dung bài đăng trong tài khoản này toàn là mấy lời cô lải nhải oán hận cuộc sống, lúc nào mệt quá sẽ lên đây hét lên một tiếng, muốn khóc cũng sẽ đăng bài viết mấy chữ huhu.Phó Tư Bạch rất khó để có thể tưởng tượng rằng, chỉ trong một năm ngắn ngủi anh không theo dõi mọi thứ có liên quan đến cô...!thế mà cô lại tích lũy nhiều năng lượng tiêu cực đến thế."Cái cô đứng trực ở "khung cửa nghèo" lần nào cũng nhìn mình với ánh mắt như đang bới cơm, mình ghét ánh mắt đó [Bĩu môi].""Muốn trở lại khoảng thời gian trước 18 tuổi quá! Trưởng thành thật khó khăn [Mặt khóc].""Chẳng lẽ là vì hàng ngày mình liều mạng kiếm tiền nên mới không được coi là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn hay sao? [Mặt cười].""Mình ghét FSB."Tầm mắt Phó Tư Bạch dừng lại ở mấy chữ "Mình ghét FSB".Rất rõ ràng, FSB chính là chữ cái viết tắt tên của anh - Phó Tư Bạch, mà ngày đăng weibo lại là đêm mưa anh và cô gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi.Anh nghĩ đến hành động ném bao thuốc của cô tối hôm đó...!cũng cực kỳ không khách khí.Nhưng lúc đó, hai người chưa từng gặp nhau mà.Sao cô lại ghét anh nhỉ?Hai hàng lông mày của Phó Tư Bạch nhíu chặt lại, nghĩ mãi vẫn không ra.Là vì tác phong ngang ngạnh phóng đãng của anh thường ngày, hay vì mái tóc màu xám khói này của anh khiến cô cảm thấy chán ghét? Hay là vì cô từng bắt gặp anh thân mật với cô gái khác trong phòng đựng đồ?...Rất nhiều cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như thuở ban đầu khi anh ái mộ cô, cái cảm giác hoảng sợ không sao đong đếm nổi đó...!Thực sự rất phiền.Phó Tư Bạch kẹp bút trên đầu ngón tay rồi xoay tròn mấy vòng, cố gắng đè nén cảm giác bức bối trong lòng..........

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Hình xăm chữ W rất đậm, nhiều năm trôi qua mà màu sắc cũng không phai đi chút nào...!đến tận bây giờ mà anh vẫn có thể cảm nhận được cơn đau mỗi khi kim xăm ghim vào da thịt.Xung quanh có rất nhiều cô gái để mắt tới anh, đang trong tiết mà họ chẳng tập trung nghe giảng, thậm chí còn có người cả gan ném cho anh một mảnh giấy nhỏ.Mảnh giấy rơi xuống cạnh tay, mí mắt mỏng manh của anh còn chẳng thèm ngước lên một chút nên tất nhiên cũng không nhìn thấy mảnh giấy đó.Vài phút sau, Phó Tư Bạch sao chép tên Wechat của cô sau đó lên Weibo tìm kiếm một hồi.Trên Weibo có rất nhiều người để cái tên này, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng tìm ra một tài khoản Weibo có định vị ở Đại học Nam Tương, chắc chắn đây chính là Weibo của cô.Tài khoản Weibo này chỉ có một đến hai fan cương thi* theo dõi, vì thế cô coi tài khoản này như một hố cây để trút giận.*Fan cương thi là thể loại fan hâm mộ không lộ diện, thầm yêu thích chứ không thể hiện (trên mạng xã hội được thể hiện là không để avatar, cũng không đăng ảnh idol).Nếu cô biết hố cây trút giận của mình bị anh tìm thấy thì hẳn là cô sẽ lại cho anh mấy cái bạt tai nữa.Phó Tư Bạch nhớ đến buổi tối hôm đó, dường như xúc cảm nóng rát bên má trái vẫn còn lưu lại...Nội dung bài đăng trong tài khoản này toàn là mấy lời cô lải nhải oán hận cuộc sống, lúc nào mệt quá sẽ lên đây hét lên một tiếng, muốn khóc cũng sẽ đăng bài viết mấy chữ huhu.Phó Tư Bạch rất khó để có thể tưởng tượng rằng, chỉ trong một năm ngắn ngủi anh không theo dõi mọi thứ có liên quan đến cô...!thế mà cô lại tích lũy nhiều năng lượng tiêu cực đến thế."Cái cô đứng trực ở "khung cửa nghèo" lần nào cũng nhìn mình với ánh mắt như đang bới cơm, mình ghét ánh mắt đó [Bĩu môi].""Muốn trở lại khoảng thời gian trước 18 tuổi quá! Trưởng thành thật khó khăn [Mặt khóc].""Chẳng lẽ là vì hàng ngày mình liều mạng kiếm tiền nên mới không được coi là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn hay sao? [Mặt cười].""Mình ghét FSB."Tầm mắt Phó Tư Bạch dừng lại ở mấy chữ "Mình ghét FSB".Rất rõ ràng, FSB chính là chữ cái viết tắt tên của anh - Phó Tư Bạch, mà ngày đăng weibo lại là đêm mưa anh và cô gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi.Anh nghĩ đến hành động ném bao thuốc của cô tối hôm đó...!cũng cực kỳ không khách khí.Nhưng lúc đó, hai người chưa từng gặp nhau mà.Sao cô lại ghét anh nhỉ?Hai hàng lông mày của Phó Tư Bạch nhíu chặt lại, nghĩ mãi vẫn không ra.Là vì tác phong ngang ngạnh phóng đãng của anh thường ngày, hay vì mái tóc màu xám khói này của anh khiến cô cảm thấy chán ghét? Hay là vì cô từng bắt gặp anh thân mật với cô gái khác trong phòng đựng đồ?...Rất nhiều cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như thuở ban đầu khi anh ái mộ cô, cái cảm giác hoảng sợ không sao đong đếm nổi đó...!Thực sự rất phiền.Phó Tư Bạch kẹp bút trên đầu ngón tay rồi xoay tròn mấy vòng, cố gắng đè nén cảm giác bức bối trong lòng..........

Chương 30: 30: Tiểu Bạch Hoa 2