Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà…
Chương 35: 35: Canteen
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Đối với một vũ công chuyên nghiệp mà nói, bất cứ điệu nhảy nào cũng phải được đối xử như nhau.Ôn Từ tuyệt đối sẽ không nhìn thể loại múa cột bằng cái nhìn phiến diện đầy thành kiến.Nó cũng chỉ là một thể loại múa có tư thế hơi gợi cảm một chút mà thôi.Chỉ là...!Ôn Từ xuất thân từ việc học múa cổ điển, vẫn luôn cố gắng đạt tới sự đoan trang và ưu nhã trong mỗi điệu múa, điều này không phải muốn thay đổi là thay đổi được dễ dàng.Đám người Đoàn Phi Dương và Lâm Vũ chuyển nhạc cụ và loa ra bãi cỏ ngoài trời, điều chỉnh dụng cụ xong thì chuẩn bị bắt đầu buổi diễn tập của ban nhạc.Lễ hội âm nhạc được tổ chức trong khuôn viên trường, Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma còn có sân khấu riêng của bọn họ.Ban nhạc này hoạt động trong lĩnh vực nhạc pop, hầu hết trong số họ đều là sinh viên theo học các chuyên ngành liên quan đến nhạc thịnh hành, ngoài ra còn có những người đam mê không chuyên nghiệp.Mỗi năm đều phải thi đấu với đám sinh viên Khoa Âm nhạc Cổ điển để xem ai được yêu thích và ai có nhiều khán giả hơn.Năm nay có Phó Tư Bạch gia nhập nên bọn họ không cần lo lắng đến nhân khí của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma, chỉ là hiện giờ ban nhạc vẫn đang thiếu một vũ công có thể đem lại một màn chào sân bùng nổ.Mọi người nhìn Ôn Từ ngồi ngay ngắn như một con thiên nga bé bỏng, thật đúng là vừa thục nữ vừa nhã nhặn.Thật khó để có thể tưởng tượng ra một cô gái có khí chất nữ thần này khi múa cột...!nhìn sẽ như thế nào.Đoàn Phi Dương không tin tưởng lắm, quyết định nói thẳng với Phó Tư Bạch: "Cô ấy không bùng nổ nổi đâu."Phó Tư Bạch cúi đầu chỉnh lại dây đàn: "Không sao cả, có tôi rồi.""Cho nên nếu đã không thể mang lại một màn chào sân bùng nổ, cậu còn đưa cô ấy tới đây làm gì?""Này sao cậu hỏi lắm thế?*" Phó Tư Bạch lạnh giọng nói: "Làm tốt việc của mình trước đi."*Nguyên văn 十万个为什么: mười vạn câu hỏi vì sao.Ánh mắt Đoàn Phi Dương mang theo sự hoang mang, anh ta quay sang nhìn Mạc Nhiễm để cầu cứu, Mạc Nhiễm và Phó Tư Bạch quen biết đã lâu, có lẽ cô ấy sẽ hiểu Phó Tư Bạch hơn những người khác.Mạc Nhiễm nhìn tiểu thục nữ đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, khóe miệng khẽ mím lại.Cô gái này...!nhìn có vẻ đang rất kìm nén.Phó Tư Bạch hao tâm tổn trí không phải chính là vì muốn cho cô một sân khấu để giải phóng áp lực, để cô có thể lấy lại sự tự tin hay sao?Còn nói cái gì mà nhờ cô giúp đỡ.Ôi cái người đàn ông này, đúng là quỷ kế đa đoan......Ban nhạc tổ chức buổi diễn tập trên bãi cỏ ngoài trời, có nhạc rock, nhạc jazz và một số bài hát thịnh hành hiện nay.Một mình Ôn Từ ngồi ở ghế nhỏ, trên chiếc bàn bày đầy đồ đạc lộn xộn bên cạnh là chiếc máy tính xách tay Alienware của Phó Tư Bạch, màn hình máy tính đang phát đoạn video múa cột mà ban nhạc cần.Trang phục biểu diễn bằng da không hở hang nhưng cực kỳ bó sát, có thể tôn lên thân hình gợi cảm của vũ công một cách hoàn hảo nhất.Trước kia Ôn Từ học múa cổ điển, lâu dần dưỡng ra một thân khí chất đoan trang tao nhã.Còn về sự gợi cảm...!có lẽ là đã bị giấu kín đi rồi.Cô không khỏi hoài nghi chính mình, có lẽ phần lớn là sẽ không thể thả lỏng được.Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, tạm thời cứ thử xem thế nào.Lấy lại tấm séc mới là mục đích chính.Ôn Từ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tư Bạch đang ngồi giữa ban nhạc..
Đối với một vũ công chuyên nghiệp mà nói, bất cứ điệu nhảy nào cũng phải được đối xử như nhau.
Ôn Từ tuyệt đối sẽ không nhìn thể loại múa cột bằng cái nhìn phiến diện đầy thành kiến.
Nó cũng chỉ là một thể loại múa có tư thế hơi gợi cảm một chút mà thôi.
Chỉ là...!Ôn Từ xuất thân từ việc học múa cổ điển, vẫn luôn cố gắng đạt tới sự đoan trang và ưu nhã trong mỗi điệu múa, điều này không phải muốn thay đổi là thay đổi được dễ dàng.
Đám người Đoàn Phi Dương và Lâm Vũ chuyển nhạc cụ và loa ra bãi cỏ ngoài trời, điều chỉnh dụng cụ xong thì chuẩn bị bắt đầu buổi diễn tập của ban nhạc.
Lễ hội âm nhạc được tổ chức trong khuôn viên trường, Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma còn có sân khấu riêng của bọn họ.
Ban nhạc này hoạt động trong lĩnh vực nhạc pop, hầu hết trong số họ đều là sinh viên theo học các chuyên ngành liên quan đến nhạc thịnh hành, ngoài ra còn có những người đam mê không chuyên nghiệp.
Mỗi năm đều phải thi đấu với đám sinh viên Khoa Âm nhạc Cổ điển để xem ai được yêu thích và ai có nhiều khán giả hơn.
Năm nay có Phó Tư Bạch gia nhập nên bọn họ không cần lo lắng đến nhân khí của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma, chỉ là hiện giờ ban nhạc vẫn đang thiếu một vũ công có thể đem lại một màn chào sân bùng nổ.
Mọi người nhìn Ôn Từ ngồi ngay ngắn như một con thiên nga bé bỏng, thật đúng là vừa thục nữ vừa nhã nhặn.
Thật khó để có thể tưởng tượng ra một cô gái có khí chất nữ thần này khi múa cột...!nhìn sẽ như thế nào.
Đoàn Phi Dương không tin tưởng lắm, quyết định nói thẳng với Phó Tư Bạch: "Cô ấy không bùng nổ nổi đâu."
Phó Tư Bạch cúi đầu chỉnh lại dây đàn: "Không sao cả, có tôi rồi."
"Cho nên nếu đã không thể mang lại một màn chào sân bùng nổ, cậu còn đưa cô ấy tới đây làm gì?"
"Này sao cậu hỏi lắm thế?*" Phó Tư Bạch lạnh giọng nói: "Làm tốt việc của mình trước đi."
*Nguyên văn 十万个为什么: mười vạn câu hỏi vì sao.
Ánh mắt Đoàn Phi Dương mang theo sự hoang mang, anh ta quay sang nhìn Mạc Nhiễm để cầu cứu, Mạc Nhiễm và Phó Tư Bạch quen biết đã lâu, có lẽ cô ấy sẽ hiểu Phó Tư Bạch hơn những người khác.
Mạc Nhiễm nhìn tiểu thục nữ đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, khóe miệng khẽ mím lại.
Cô gái này...!nhìn có vẻ đang rất kìm nén.
Phó Tư Bạch hao tâm tổn trí không phải chính là vì muốn cho cô một sân khấu để giải phóng áp lực, để cô có thể lấy lại sự tự tin hay sao?
Còn nói cái gì mà nhờ cô giúp đỡ.
Ôi cái người đàn ông này, đúng là quỷ kế đa đoan.
.....
Ban nhạc tổ chức buổi diễn tập trên bãi cỏ ngoài trời, có nhạc rock, nhạc jazz và một số bài hát thịnh hành hiện nay.
Một mình Ôn Từ ngồi ở ghế nhỏ, trên chiếc bàn bày đầy đồ đạc lộn xộn bên cạnh là chiếc máy tính xách tay Alienware của Phó Tư Bạch, màn hình máy tính đang phát đoạn video múa cột mà ban nhạc cần.
Trang phục biểu diễn bằng da không hở hang nhưng cực kỳ bó sát, có thể tôn lên thân hình gợi cảm của vũ công một cách hoàn hảo nhất.
Trước kia Ôn Từ học múa cổ điển, lâu dần dưỡng ra một thân khí chất đoan trang tao nhã.
Còn về sự gợi cảm...!có lẽ là đã bị giấu kín đi rồi.
Cô không khỏi hoài nghi chính mình, có lẽ phần lớn là sẽ không thể thả lỏng được.
Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, tạm thời cứ thử xem thế nào.
Lấy lại tấm séc mới là mục đích chính.
Ôn Từ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tư Bạch đang ngồi giữa ban nhạc.
.
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Đối với một vũ công chuyên nghiệp mà nói, bất cứ điệu nhảy nào cũng phải được đối xử như nhau.Ôn Từ tuyệt đối sẽ không nhìn thể loại múa cột bằng cái nhìn phiến diện đầy thành kiến.Nó cũng chỉ là một thể loại múa có tư thế hơi gợi cảm một chút mà thôi.Chỉ là...!Ôn Từ xuất thân từ việc học múa cổ điển, vẫn luôn cố gắng đạt tới sự đoan trang và ưu nhã trong mỗi điệu múa, điều này không phải muốn thay đổi là thay đổi được dễ dàng.Đám người Đoàn Phi Dương và Lâm Vũ chuyển nhạc cụ và loa ra bãi cỏ ngoài trời, điều chỉnh dụng cụ xong thì chuẩn bị bắt đầu buổi diễn tập của ban nhạc.Lễ hội âm nhạc được tổ chức trong khuôn viên trường, Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma còn có sân khấu riêng của bọn họ.Ban nhạc này hoạt động trong lĩnh vực nhạc pop, hầu hết trong số họ đều là sinh viên theo học các chuyên ngành liên quan đến nhạc thịnh hành, ngoài ra còn có những người đam mê không chuyên nghiệp.Mỗi năm đều phải thi đấu với đám sinh viên Khoa Âm nhạc Cổ điển để xem ai được yêu thích và ai có nhiều khán giả hơn.Năm nay có Phó Tư Bạch gia nhập nên bọn họ không cần lo lắng đến nhân khí của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma, chỉ là hiện giờ ban nhạc vẫn đang thiếu một vũ công có thể đem lại một màn chào sân bùng nổ.Mọi người nhìn Ôn Từ ngồi ngay ngắn như một con thiên nga bé bỏng, thật đúng là vừa thục nữ vừa nhã nhặn.Thật khó để có thể tưởng tượng ra một cô gái có khí chất nữ thần này khi múa cột...!nhìn sẽ như thế nào.Đoàn Phi Dương không tin tưởng lắm, quyết định nói thẳng với Phó Tư Bạch: "Cô ấy không bùng nổ nổi đâu."Phó Tư Bạch cúi đầu chỉnh lại dây đàn: "Không sao cả, có tôi rồi.""Cho nên nếu đã không thể mang lại một màn chào sân bùng nổ, cậu còn đưa cô ấy tới đây làm gì?""Này sao cậu hỏi lắm thế?*" Phó Tư Bạch lạnh giọng nói: "Làm tốt việc của mình trước đi."*Nguyên văn 十万个为什么: mười vạn câu hỏi vì sao.Ánh mắt Đoàn Phi Dương mang theo sự hoang mang, anh ta quay sang nhìn Mạc Nhiễm để cầu cứu, Mạc Nhiễm và Phó Tư Bạch quen biết đã lâu, có lẽ cô ấy sẽ hiểu Phó Tư Bạch hơn những người khác.Mạc Nhiễm nhìn tiểu thục nữ đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, khóe miệng khẽ mím lại.Cô gái này...!nhìn có vẻ đang rất kìm nén.Phó Tư Bạch hao tâm tổn trí không phải chính là vì muốn cho cô một sân khấu để giải phóng áp lực, để cô có thể lấy lại sự tự tin hay sao?Còn nói cái gì mà nhờ cô giúp đỡ.Ôi cái người đàn ông này, đúng là quỷ kế đa đoan......Ban nhạc tổ chức buổi diễn tập trên bãi cỏ ngoài trời, có nhạc rock, nhạc jazz và một số bài hát thịnh hành hiện nay.Một mình Ôn Từ ngồi ở ghế nhỏ, trên chiếc bàn bày đầy đồ đạc lộn xộn bên cạnh là chiếc máy tính xách tay Alienware của Phó Tư Bạch, màn hình máy tính đang phát đoạn video múa cột mà ban nhạc cần.Trang phục biểu diễn bằng da không hở hang nhưng cực kỳ bó sát, có thể tôn lên thân hình gợi cảm của vũ công một cách hoàn hảo nhất.Trước kia Ôn Từ học múa cổ điển, lâu dần dưỡng ra một thân khí chất đoan trang tao nhã.Còn về sự gợi cảm...!có lẽ là đã bị giấu kín đi rồi.Cô không khỏi hoài nghi chính mình, có lẽ phần lớn là sẽ không thể thả lỏng được.Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, tạm thời cứ thử xem thế nào.Lấy lại tấm séc mới là mục đích chính.Ôn Từ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tư Bạch đang ngồi giữa ban nhạc..