Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà…
Chương 52: 52: Nửa Đêm
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Ôn Từ vào phòng thay đồ ở cửa hàng tiện lợi để thay quần áo.May là thứ mấy tên lưu manh kia vừa xé rách là đồng phục nhân viên, nếu ngay cả một cái áo khác để thay mà cô cũng không có thì lát nữa về nhà chắc chắn sẽ bị mẹ hỏi đến.Cô không muốn khiến mẹ lo lắng.Thay quần áo xong, Ôn Từ lại bắt đầu rửa mặt, cô dùng khăn lông chà sát thật mạnh vào vùng cổ vừa bị bàn tay bẩn thỉu của mấy tên đàn ông kia chạm vào, lau đến mức làn da trắng nõn đỏ bừng lên mới chịu dừng lại.Cuối cùng tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.Một năm trở lại đây, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cảm xúc tựa như một chiếc lò xo liên tục bị kéo giãn, lúc này khả năng chịu đựng đã đạt tới đỉnh điểm.Nếu đổi lại trước kia, chẳng may gặp phải những chuyện như thế này thì sợ là cô đã sụp đổ rồi.Ôn Từ đứng trước gương, chỉnh lại tóc tai rồi đi ra khỏi phòng thay đồ dành cho nhân viên, đúng lúc nhìn thấy hai vị khách đang mua xiên tự chọn*.Nguyên văn là 关东煮 - Quan Đông Chủ, đây là cách gọi món oden của Nhật theo kiểu của người Trung Quốc.Phó Tư Bạch ung dung cầm hộp đựng, lười biếng hỏi: "Muốn cái nào?""Cái này, cả cái này nữa."Anh gắp xiên tự chọn vào hộp cho khách, sau đó thuận miệng báo giá: "200.""Hả?"Vị khách kia nghe xong mà ngẩn cả người.Ôn Từ vừa nghe thấy thế cũng giật nảy mình, vội vàng chạy qua đó, đẩy Phó Tư Bạch ra rồi cầm máy quẹt thẻ lên: "Tổng cộng 23 đồng, cảm ơn."Đợi khách hàng rời đi, Ôn Từ đóng tủ thu ngân lại, quay đầu trợn mắt lườm Phó Tư Bạch một cái: "Sao lại hét giá lung tung thế?""Tính cả phí phục vụ của bổn thiếu gia nữa.""..."Anh tùy tiện ngồi vào chiếc ghế cao trong quầy thu ngân, hai chân gác lên thanh vịn, khẽ nhướng mày, điệu bộ bỡn cợt với đời.Có điều...!cũng hiếm lắm mới thấy một anh chàng ở cửa hàng tiện lợi có vẻ ngoài đẹp trai đến vậy.Ôn Từ nghĩ đến vẻ mặt si mê của hai vị khách nữ vừa rồi, có lẽ bản thân họ cũng rất tình nguyện trả 200 đồng tiền phí dịch vụ cho anh."Anh thôi đi.""Sao hả? Cảm thấy tôi không xứng à?"Ôn Từ chẳng thèm cười đùa với anh, vô tình nhìn thấy hình như cánh tay trái của anh bị xước một đường, miệng vết thương mang theo màu máu rất nhạt.Phó Tư Bạch không hề phát hiện ra.Cô đi đến cạnh tủ đựng hàng lấy một hộp băng cá nhân, cầm máy quét mã quét một cái, sau đó tự thanh toán.Ôn Từ xé vỏ băng cá nhân, cúi người dán băng vào vết xước trên cánh tay trái của anh.Cũng không hẳn là Phó Tư Bạch không phát hiện ra, nhưng chút thương tích nhỏ xíu này, anh cũng chẳng thèm để ý tới, đợi hai ba ngày nữa là nó tự khỏi.Cô gái cẩn thận dán chắc băng cá nhân vào vết thương, sau khi dán xong còn vừa thổi vừa đập nhẹ lên cánh tay, cũng vô tình thổi lên một hồi ngứa ngáy trong trái tim anh.Cô khẽ ấn lên miệng vết thương, thuận miệng nói: "Anh còn biết đánh nhau cơ à?""Mấy tên lưu manh cỏn con này, có thêm mười tên nữa cũng không phải đối thủ của tôi.""Anh lại chém gió đấy!"Khóe miệng Phó Tư Bạch hơi nhếch lên.Anh rất thích bầu không khí này, bởi khi đó cô và anh không còn giương cung bạt kiếm, làm tổn thương lẫn nhau.Cô gái vẫn đang mải mê kiểm tra xem trên cánh tay anh có còn vết thương nào khác hay không, Phó Tư Bạch tinh mắt, nhìn thấy mấy vết hằn màu đỏ trên cổ cô.Cũng vì da cô quá trắng, quá mềm nên vết hằn này lộ ra cực kỳ rõ ràng, nó giống như...!dấu vết bị ức hϊếp..
Ôn Từ vào phòng thay đồ ở cửa hàng tiện lợi để thay quần áo.
May là thứ mấy tên lưu manh kia vừa xé rách là đồng phục nhân viên, nếu ngay cả một cái áo khác để thay mà cô cũng không có thì lát nữa về nhà chắc chắn sẽ bị mẹ hỏi đến.
Cô không muốn khiến mẹ lo lắng.
Thay quần áo xong, Ôn Từ lại bắt đầu rửa mặt, cô dùng khăn lông chà sát thật mạnh vào vùng cổ vừa bị bàn tay bẩn thỉu của mấy tên đàn ông kia chạm vào, lau đến mức làn da trắng nõn đỏ bừng lên mới chịu dừng lại.
Cuối cùng tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Một năm trở lại đây, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cảm xúc tựa như một chiếc lò xo liên tục bị kéo giãn, lúc này khả năng chịu đựng đã đạt tới đỉnh điểm.
Nếu đổi lại trước kia, chẳng may gặp phải những chuyện như thế này thì sợ là cô đã sụp đổ rồi.
Ôn Từ đứng trước gương, chỉnh lại tóc tai rồi đi ra khỏi phòng thay đồ dành cho nhân viên, đúng lúc nhìn thấy hai vị khách đang mua xiên tự chọn*.
Nguyên văn là 关东煮 - Quan Đông Chủ, đây là cách gọi món oden của Nhật theo kiểu của người Trung Quốc.
Phó Tư Bạch ung dung cầm hộp đựng, lười biếng hỏi: "Muốn cái nào?"
"Cái này, cả cái này nữa."
Anh gắp xiên tự chọn vào hộp cho khách, sau đó thuận miệng báo giá: "200."
"Hả?"
Vị khách kia nghe xong mà ngẩn cả người.
Ôn Từ vừa nghe thấy thế cũng giật nảy mình, vội vàng chạy qua đó, đẩy Phó Tư Bạch ra rồi cầm máy quẹt thẻ lên: "Tổng cộng 23 đồng, cảm ơn."
Đợi khách hàng rời đi, Ôn Từ đóng tủ thu ngân lại, quay đầu trợn mắt lườm Phó Tư Bạch một cái: "Sao lại hét giá lung tung thế?"
"Tính cả phí phục vụ của bổn thiếu gia nữa."
"..."
Anh tùy tiện ngồi vào chiếc ghế cao trong quầy thu ngân, hai chân gác lên thanh vịn, khẽ nhướng mày, điệu bộ bỡn cợt với đời.
Có điều...!cũng hiếm lắm mới thấy một anh chàng ở cửa hàng tiện lợi có vẻ ngoài đẹp trai đến vậy.
Ôn Từ nghĩ đến vẻ mặt si mê của hai vị khách nữ vừa rồi, có lẽ bản thân họ cũng rất tình nguyện trả 200 đồng tiền phí dịch vụ cho anh.
"Anh thôi đi."
"Sao hả? Cảm thấy tôi không xứng à?"
Ôn Từ chẳng thèm cười đùa với anh, vô tình nhìn thấy hình như cánh tay trái của anh bị xước một đường, miệng vết thương mang theo màu máu rất nhạt.
Phó Tư Bạch không hề phát hiện ra.
Cô đi đến cạnh tủ đựng hàng lấy một hộp băng cá nhân, cầm máy quét mã quét một cái, sau đó tự thanh toán.
Ôn Từ xé vỏ băng cá nhân, cúi người dán băng vào vết xước trên cánh tay trái của anh.
Cũng không hẳn là Phó Tư Bạch không phát hiện ra, nhưng chút thương tích nhỏ xíu này, anh cũng chẳng thèm để ý tới, đợi hai ba ngày nữa là nó tự khỏi.
Cô gái cẩn thận dán chắc băng cá nhân vào vết thương, sau khi dán xong còn vừa thổi vừa đập nhẹ lên cánh tay, cũng vô tình thổi lên một hồi ngứa ngáy trong trái tim anh.
Cô khẽ ấn lên miệng vết thương, thuận miệng nói: "Anh còn biết đánh nhau cơ à?"
"Mấy tên lưu manh cỏn con này, có thêm mười tên nữa cũng không phải đối thủ của tôi."
"Anh lại chém gió đấy!"
Khóe miệng Phó Tư Bạch hơi nhếch lên.
Anh rất thích bầu không khí này, bởi khi đó cô và anh không còn giương cung bạt kiếm, làm tổn thương lẫn nhau.
Cô gái vẫn đang mải mê kiểm tra xem trên cánh tay anh có còn vết thương nào khác hay không, Phó Tư Bạch tinh mắt, nhìn thấy mấy vết hằn màu đỏ trên cổ cô.
Cũng vì da cô quá trắng, quá mềm nên vết hằn này lộ ra cực kỳ rõ ràng, nó giống như...!dấu vết bị ức hϊếp.
.
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Ôn Từ vào phòng thay đồ ở cửa hàng tiện lợi để thay quần áo.May là thứ mấy tên lưu manh kia vừa xé rách là đồng phục nhân viên, nếu ngay cả một cái áo khác để thay mà cô cũng không có thì lát nữa về nhà chắc chắn sẽ bị mẹ hỏi đến.Cô không muốn khiến mẹ lo lắng.Thay quần áo xong, Ôn Từ lại bắt đầu rửa mặt, cô dùng khăn lông chà sát thật mạnh vào vùng cổ vừa bị bàn tay bẩn thỉu của mấy tên đàn ông kia chạm vào, lau đến mức làn da trắng nõn đỏ bừng lên mới chịu dừng lại.Cuối cùng tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.Một năm trở lại đây, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cảm xúc tựa như một chiếc lò xo liên tục bị kéo giãn, lúc này khả năng chịu đựng đã đạt tới đỉnh điểm.Nếu đổi lại trước kia, chẳng may gặp phải những chuyện như thế này thì sợ là cô đã sụp đổ rồi.Ôn Từ đứng trước gương, chỉnh lại tóc tai rồi đi ra khỏi phòng thay đồ dành cho nhân viên, đúng lúc nhìn thấy hai vị khách đang mua xiên tự chọn*.Nguyên văn là 关东煮 - Quan Đông Chủ, đây là cách gọi món oden của Nhật theo kiểu của người Trung Quốc.Phó Tư Bạch ung dung cầm hộp đựng, lười biếng hỏi: "Muốn cái nào?""Cái này, cả cái này nữa."Anh gắp xiên tự chọn vào hộp cho khách, sau đó thuận miệng báo giá: "200.""Hả?"Vị khách kia nghe xong mà ngẩn cả người.Ôn Từ vừa nghe thấy thế cũng giật nảy mình, vội vàng chạy qua đó, đẩy Phó Tư Bạch ra rồi cầm máy quẹt thẻ lên: "Tổng cộng 23 đồng, cảm ơn."Đợi khách hàng rời đi, Ôn Từ đóng tủ thu ngân lại, quay đầu trợn mắt lườm Phó Tư Bạch một cái: "Sao lại hét giá lung tung thế?""Tính cả phí phục vụ của bổn thiếu gia nữa.""..."Anh tùy tiện ngồi vào chiếc ghế cao trong quầy thu ngân, hai chân gác lên thanh vịn, khẽ nhướng mày, điệu bộ bỡn cợt với đời.Có điều...!cũng hiếm lắm mới thấy một anh chàng ở cửa hàng tiện lợi có vẻ ngoài đẹp trai đến vậy.Ôn Từ nghĩ đến vẻ mặt si mê của hai vị khách nữ vừa rồi, có lẽ bản thân họ cũng rất tình nguyện trả 200 đồng tiền phí dịch vụ cho anh."Anh thôi đi.""Sao hả? Cảm thấy tôi không xứng à?"Ôn Từ chẳng thèm cười đùa với anh, vô tình nhìn thấy hình như cánh tay trái của anh bị xước một đường, miệng vết thương mang theo màu máu rất nhạt.Phó Tư Bạch không hề phát hiện ra.Cô đi đến cạnh tủ đựng hàng lấy một hộp băng cá nhân, cầm máy quét mã quét một cái, sau đó tự thanh toán.Ôn Từ xé vỏ băng cá nhân, cúi người dán băng vào vết xước trên cánh tay trái của anh.Cũng không hẳn là Phó Tư Bạch không phát hiện ra, nhưng chút thương tích nhỏ xíu này, anh cũng chẳng thèm để ý tới, đợi hai ba ngày nữa là nó tự khỏi.Cô gái cẩn thận dán chắc băng cá nhân vào vết thương, sau khi dán xong còn vừa thổi vừa đập nhẹ lên cánh tay, cũng vô tình thổi lên một hồi ngứa ngáy trong trái tim anh.Cô khẽ ấn lên miệng vết thương, thuận miệng nói: "Anh còn biết đánh nhau cơ à?""Mấy tên lưu manh cỏn con này, có thêm mười tên nữa cũng không phải đối thủ của tôi.""Anh lại chém gió đấy!"Khóe miệng Phó Tư Bạch hơi nhếch lên.Anh rất thích bầu không khí này, bởi khi đó cô và anh không còn giương cung bạt kiếm, làm tổn thương lẫn nhau.Cô gái vẫn đang mải mê kiểm tra xem trên cánh tay anh có còn vết thương nào khác hay không, Phó Tư Bạch tinh mắt, nhìn thấy mấy vết hằn màu đỏ trên cổ cô.Cũng vì da cô quá trắng, quá mềm nên vết hằn này lộ ra cực kỳ rõ ràng, nó giống như...!dấu vết bị ức hϊếp..