Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà…

Chương 67: 67: Cuồng Hoan 3

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Sau mấy tuần rượu, đầu óc Ôn Từ cũng bắt đầu choáng váng, nhưng cô cảm thấy rất vui, vui đến mức cảm tưởng như mình là chiếc lông vũ nhẹ nhàng đong đưa trong gió.Thoải mái quá, dường như tất cả gánh nặng cuộc sống đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.Cô chơi đổ xúc xắc với mấy người ở đây, cực kỳ thích thú, thắng uống, thua cũng uống, cả người đều được buông thả thật thoải mái.Tuy Phó Tư Bạch cũng uống mấy ly, cảm giác hơi phiêu nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo, cả tối đến giờ vẫn luôn trông chừng Ôn Từ, thấy cô sắp ngã sẽ kịp thời đưa tay đỡ lấy cô."Đừng uống nữa.""Anh cứ mặc kệ tôi, Phó Tư Bạch." Ôn Từ bưng ly rượu, huých tay vào người anh: "Anh biết người tôi ghét nhất chính là anh mà.""Tôi biết." Khóe mắt anh hơi cong lên, trong ý cười còn mang theo vài phần xót xa: "Nhìn ra được.""Nhưng anh hát rất hay.""Vậy sao? Em thích à?""Ừ..." Ôn Từ suy nghĩ một lúc lâu: "Nói thế nào nhỉ? Cũng tàm tạm."Phó Tư Bạch đỡ cô ngồi vào góc ghế sofa, sau đó búng tay một cái, gọi nhân viên phục vụ mang đến một ly sữa nóng cho cô giải rượu.Sau khi sữa nóng được bưng lên, anh đỡ lưng cô, dịu giọng nói: "Uống một hớp đi.""Cái gì vậy? Tôi không uống." Ôn Từ mất kiên nhẫn đẩy ly sữa ra."Sữa nóng, uống một hớp thôi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm đấy.""Không uống, anh phiền chết đi được, tự đi mà uống.""Chỉ cần uống một hớp thôi." Phó Tư Bạch kiên nhẫn dỗ dành: "Uống một hớp, tôi cho em...!cho em 100."Ôn Từ say đến đầu óc mơ màng, mỉm cười ngây ngốc: "Thật sao? Vậy thì tôi sẽ uống hẳn một hớp to."Phó Tư Bạch dịu dàng đút sữa cho Ôn Từ, sau đó lại dùng khăn giấy lau sạch vệt sữa bên khóe môi cô, sau đó ngửa đầu uống hết chỗ sữa còn lại.Ôn Từ đưa tay về phía anh: "Đưa tiền đây."Phó Tư Bạch ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tháo dây chuyền làm bằng ngọc tỳ hưu màu đen trên cổ xuống rồi đeo vào cổ cô: "Ở đây không có tiền mặt, cầm cái này trước."Ôn Từ say đến mức hai mắt mờ đi, túm lấy mặt dây chuyền tỳ hưu trên cổ nhìn cả nửa ngày trời: "Đây là...!cái gì vậy?""Trừ tà, phù hộ bình an.""Ừ...!Không thích lắm.""Không phải em vẫn luôn cảm thấy vận may của mình quá kém sao? Cái này có thể thay đổi số phận đấy.""Thật hay giả vậy?""Cứ đeo thử đi.""Được rồi, miễn cưỡng nhận lấy vậy."Mấy chàng trai uống say bí tí, hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng này, cả đám người chỉ có một mình Mạc Nhiễm còn khá tỉnh táo, cô ấy không khỏi chấn động khi chứng kiến Phó Tư Bạch lấy lòng con gái một cách hèn hạ và chó liếm* như thế nào.*Nguyên văn là 舔狗: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.Ngay cả những miếng ngọc tỳ hưu đen mà anh ta đeo từ nhỏ đến lớn...!cũng cũng cũng bị anh lấy ra để tặng cho gái rồi!Đây chính là trân bảo mà ông nội của anh phải bỏ ra hàng tỷ mới đấu giá được cho thằng cháu đích tôn này đấy!Đúng là gặp quỷ rồi!.....Mạc Nhiễm đứng dậy, nói với mọi người: "Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất thú vị!""Oa!" Ôn Từ hào hứng đứng lên: "Chơi trò gì vậy?""Thật hay Thách!""Thôi đi." Lâm Vũ khoát tay: "Mấy cái trò nhảm nhí, không chơi.""Cậu có chơi hay không, không quan trọng." Mạc Nhiễm nhìn Phó Tư Bạch: "Anh Phó, chơi không?" Phó Tư Bạch ngẩng đầu nhìn Ôn Từ, thấy cô vui vẻ như vậy thì đương nhiên anh sẽ không làm cô mất hứng: "Chơi.".

Sau mấy tuần rượu, đầu óc Ôn Từ cũng bắt đầu choáng váng, nhưng cô cảm thấy rất vui, vui đến mức cảm tưởng như mình là chiếc lông vũ nhẹ nhàng đong đưa trong gió.

Thoải mái quá, dường như tất cả gánh nặng cuộc sống đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.

Cô chơi đổ xúc xắc với mấy người ở đây, cực kỳ thích thú, thắng uống, thua cũng uống, cả người đều được buông thả thật thoải mái.

Tuy Phó Tư Bạch cũng uống mấy ly, cảm giác hơi phiêu nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo, cả tối đến giờ vẫn luôn trông chừng Ôn Từ, thấy cô sắp ngã sẽ kịp thời đưa tay đỡ lấy cô.

"Đừng uống nữa."

"Anh cứ mặc kệ tôi, Phó Tư Bạch." Ôn Từ bưng ly rượu, huých tay vào người anh: "Anh biết người tôi ghét nhất chính là anh mà."

"Tôi biết." Khóe mắt anh hơi cong lên, trong ý cười còn mang theo vài phần xót xa: "Nhìn ra được."

"Nhưng anh hát rất hay."

"Vậy sao? Em thích à?"

"Ừ..." Ôn Từ suy nghĩ một lúc lâu: "Nói thế nào nhỉ? Cũng tàm tạm."

Phó Tư Bạch đỡ cô ngồi vào góc ghế sofa, sau đó búng tay một cái, gọi nhân viên phục vụ mang đến một ly sữa nóng cho cô giải rượu.

Sau khi sữa nóng được bưng lên, anh đỡ lưng cô, dịu giọng nói: "Uống một hớp đi."

"Cái gì vậy? Tôi không uống." Ôn Từ mất kiên nhẫn đẩy ly sữa ra.

"Sữa nóng, uống một hớp thôi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm đấy."

"Không uống, anh phiền chết đi được, tự đi mà uống."

"Chỉ cần uống một hớp thôi." Phó Tư Bạch kiên nhẫn dỗ dành: "Uống một hớp, tôi cho em...!cho em 100."

Ôn Từ say đến đầu óc mơ màng, mỉm cười ngây ngốc: "Thật sao? Vậy thì tôi sẽ uống hẳn một hớp to."

Phó Tư Bạch dịu dàng đút sữa cho Ôn Từ, sau đó lại dùng khăn giấy lau sạch vệt sữa bên khóe môi cô, sau đó ngửa đầu uống hết chỗ sữa còn lại.

Ôn Từ đưa tay về phía anh: "Đưa tiền đây."

Phó Tư Bạch ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tháo dây chuyền làm bằng ngọc tỳ hưu màu đen trên cổ xuống rồi đeo vào cổ cô: "Ở đây không có tiền mặt, cầm cái này trước."

Ôn Từ say đến mức hai mắt mờ đi, túm lấy mặt dây chuyền tỳ hưu trên cổ nhìn cả nửa ngày trời: "Đây là...!cái gì vậy?"

"Trừ tà, phù hộ bình an."

"Ừ...!Không thích lắm."

"Không phải em vẫn luôn cảm thấy vận may của mình quá kém sao? Cái này có thể thay đổi số phận đấy."

"Thật hay giả vậy?"

"Cứ đeo thử đi."

"Được rồi, miễn cưỡng nhận lấy vậy."

Mấy chàng trai uống say bí tí, hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng này, cả đám người chỉ có một mình Mạc Nhiễm còn khá tỉnh táo, cô ấy không khỏi chấn động khi chứng kiến Phó Tư Bạch lấy lòng con gái một cách hèn hạ và chó liếm* như thế nào.

*Nguyên văn là 舔狗: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Ngay cả những miếng ngọc tỳ hưu đen mà anh ta đeo từ nhỏ đến lớn...!cũng cũng cũng bị anh lấy ra để tặng cho gái rồi!

Đây chính là trân bảo mà ông nội của anh phải bỏ ra hàng tỷ mới đấu giá được cho thằng cháu đích tôn này đấy!

Đúng là gặp quỷ rồi!

.....

Mạc Nhiễm đứng dậy, nói với mọi người: "Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất thú vị!"

"Oa!" Ôn Từ hào hứng đứng lên: "Chơi trò gì vậy?"

"Thật hay Thách!"

"Thôi đi." Lâm Vũ khoát tay: "Mấy cái trò nhảm nhí, không chơi."

"Cậu có chơi hay không, không quan trọng." Mạc Nhiễm nhìn Phó Tư Bạch: "Anh Phó, chơi không?" Phó Tư Bạch ngẩng đầu nhìn Ôn Từ, thấy cô vui vẻ như vậy thì đương nhiên anh sẽ không làm cô mất hứng: "Chơi.".

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão ĐạiTác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà… Sau mấy tuần rượu, đầu óc Ôn Từ cũng bắt đầu choáng váng, nhưng cô cảm thấy rất vui, vui đến mức cảm tưởng như mình là chiếc lông vũ nhẹ nhàng đong đưa trong gió.Thoải mái quá, dường như tất cả gánh nặng cuộc sống đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.Cô chơi đổ xúc xắc với mấy người ở đây, cực kỳ thích thú, thắng uống, thua cũng uống, cả người đều được buông thả thật thoải mái.Tuy Phó Tư Bạch cũng uống mấy ly, cảm giác hơi phiêu nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo, cả tối đến giờ vẫn luôn trông chừng Ôn Từ, thấy cô sắp ngã sẽ kịp thời đưa tay đỡ lấy cô."Đừng uống nữa.""Anh cứ mặc kệ tôi, Phó Tư Bạch." Ôn Từ bưng ly rượu, huých tay vào người anh: "Anh biết người tôi ghét nhất chính là anh mà.""Tôi biết." Khóe mắt anh hơi cong lên, trong ý cười còn mang theo vài phần xót xa: "Nhìn ra được.""Nhưng anh hát rất hay.""Vậy sao? Em thích à?""Ừ..." Ôn Từ suy nghĩ một lúc lâu: "Nói thế nào nhỉ? Cũng tàm tạm."Phó Tư Bạch đỡ cô ngồi vào góc ghế sofa, sau đó búng tay một cái, gọi nhân viên phục vụ mang đến một ly sữa nóng cho cô giải rượu.Sau khi sữa nóng được bưng lên, anh đỡ lưng cô, dịu giọng nói: "Uống một hớp đi.""Cái gì vậy? Tôi không uống." Ôn Từ mất kiên nhẫn đẩy ly sữa ra."Sữa nóng, uống một hớp thôi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm đấy.""Không uống, anh phiền chết đi được, tự đi mà uống.""Chỉ cần uống một hớp thôi." Phó Tư Bạch kiên nhẫn dỗ dành: "Uống một hớp, tôi cho em...!cho em 100."Ôn Từ say đến đầu óc mơ màng, mỉm cười ngây ngốc: "Thật sao? Vậy thì tôi sẽ uống hẳn một hớp to."Phó Tư Bạch dịu dàng đút sữa cho Ôn Từ, sau đó lại dùng khăn giấy lau sạch vệt sữa bên khóe môi cô, sau đó ngửa đầu uống hết chỗ sữa còn lại.Ôn Từ đưa tay về phía anh: "Đưa tiền đây."Phó Tư Bạch ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tháo dây chuyền làm bằng ngọc tỳ hưu màu đen trên cổ xuống rồi đeo vào cổ cô: "Ở đây không có tiền mặt, cầm cái này trước."Ôn Từ say đến mức hai mắt mờ đi, túm lấy mặt dây chuyền tỳ hưu trên cổ nhìn cả nửa ngày trời: "Đây là...!cái gì vậy?""Trừ tà, phù hộ bình an.""Ừ...!Không thích lắm.""Không phải em vẫn luôn cảm thấy vận may của mình quá kém sao? Cái này có thể thay đổi số phận đấy.""Thật hay giả vậy?""Cứ đeo thử đi.""Được rồi, miễn cưỡng nhận lấy vậy."Mấy chàng trai uống say bí tí, hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng này, cả đám người chỉ có một mình Mạc Nhiễm còn khá tỉnh táo, cô ấy không khỏi chấn động khi chứng kiến Phó Tư Bạch lấy lòng con gái một cách hèn hạ và chó liếm* như thế nào.*Nguyên văn là 舔狗: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.Ngay cả những miếng ngọc tỳ hưu đen mà anh ta đeo từ nhỏ đến lớn...!cũng cũng cũng bị anh lấy ra để tặng cho gái rồi!Đây chính là trân bảo mà ông nội của anh phải bỏ ra hàng tỷ mới đấu giá được cho thằng cháu đích tôn này đấy!Đúng là gặp quỷ rồi!.....Mạc Nhiễm đứng dậy, nói với mọi người: "Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất thú vị!""Oa!" Ôn Từ hào hứng đứng lên: "Chơi trò gì vậy?""Thật hay Thách!""Thôi đi." Lâm Vũ khoát tay: "Mấy cái trò nhảm nhí, không chơi.""Cậu có chơi hay không, không quan trọng." Mạc Nhiễm nhìn Phó Tư Bạch: "Anh Phó, chơi không?" Phó Tư Bạch ngẩng đầu nhìn Ôn Từ, thấy cô vui vẻ như vậy thì đương nhiên anh sẽ không làm cô mất hứng: "Chơi.".

Chương 67: 67: Cuồng Hoan 3