Ngày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to. Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang. Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn. Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo. Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi. Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa. Một tuổi, giống đực. Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết. Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn. Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác. Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _(:зゝ∠)_ Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp). Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.…
Chương 14: 14: 29122016
Đời Tuyệt Đẹp Khi Có MèoTác giả: Tiểu Miêu Bất Ái KhiếuTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNgày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to. Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang. Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn. Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo. Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi. Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa. Một tuổi, giống đực. Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết. Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn. Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác. Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _(:зゝ∠)_ Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp). Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.… Hôm nay ngài Tiền nói chuyện phiếm với mẹ tôi trên QQ.Lúc ngài Tiền bận đi WC, tôi tò mò liếc qua, sau đó thấy cuộc đối thoại như sau.Mẹ tôi: Biết làm sao đây, con bé này từ nhỏ đã hậu đậu, hôm qua còn mua nhầm vé xe nữa chứ, ngay cả ga Thẩm Dương Bắc với ga Thẩm Dương mà cũng không phân biệt được.Nếu bố mẹ lái xe về, bảo nó đi tàu một mình thế nào đây?Ngài Tiền: Hay là đổi chiếc xe bảy chỗ ạ? Vậy thì có thể chở theo cả bà ngoại.Mẹ tôi: Ôi, thôi nói sau.Dù sao không phải năm nào cũng về, nghe nói ống nước nhà mấy đứa hỏng rồi? Nhà không bị ngập chứ!Ngài Tiền: ….Mẹ tôi: Sao thế?Ngài Tiền: Nhà không sao ạ, nhưng WC thì có.Lúc bị rò nước con không có nhà, cô ấy không tìm được van khóa nên vứt cái giẻ lau nhà vào chỗ nước ngập.Mẹ tôi:…Ngài Tiền: Còn là một cái giẻ siêu nhỏ.Mẹ tôi: Hồi bảy tuổi ống nước hư nó từng làm thế, sao đến khi hăm bảy tuổi vẫn còn thế chứ? Đúng là nẫu cả ruột, nó vậy mà lấy được chồng đúng là chẳng dễ dàng gì.Đọc tới đoạn này, tôi chợt điên máu, cảm thấy cước phí điện thoại mình trả đúng là đổ sông đổ bể.Khi ngài Tiền đi WC xong, quay lại thấy tôi đang đọc lịch sử trò chuyện của anh ấy cũng không có ý muốn che giấu, thậm chí còn tiện tay đẩy tôi qua một bên, mặt không đổi sắc nhắn lại cho mẹ tôi một từ “Dạ” vô cùng kiêu ngạo.Truyện SủngVì vậy, tôi bất chợt nhận ra địa vị của mình trong gia đình thật đáng để khóc om sòm một trận.~ HẾT CHƯƠNG 14 ~.
Hôm nay ngài Tiền nói chuyện phiếm với mẹ tôi trên QQ.
Lúc ngài Tiền bận đi WC, tôi tò mò liếc qua, sau đó thấy cuộc đối thoại như sau.
Mẹ tôi: Biết làm sao đây, con bé này từ nhỏ đã hậu đậu, hôm qua còn mua nhầm vé xe nữa chứ, ngay cả ga Thẩm Dương Bắc với ga Thẩm Dương mà cũng không phân biệt được.
Nếu bố mẹ lái xe về, bảo nó đi tàu một mình thế nào đây?
Ngài Tiền: Hay là đổi chiếc xe bảy chỗ ạ? Vậy thì có thể chở theo cả bà ngoại.
Mẹ tôi: Ôi, thôi nói sau.
Dù sao không phải năm nào cũng về, nghe nói ống nước nhà mấy đứa hỏng rồi? Nhà không bị ngập chứ!
Ngài Tiền: ….
Mẹ tôi: Sao thế?
Ngài Tiền: Nhà không sao ạ, nhưng WC thì có.
Lúc bị rò nước con không có nhà, cô ấy không tìm được van khóa nên vứt cái giẻ lau nhà vào chỗ nước ngập.
Mẹ tôi:…
Ngài Tiền: Còn là một cái giẻ siêu nhỏ.
Mẹ tôi: Hồi bảy tuổi ống nước hư nó từng làm thế, sao đến khi hăm bảy tuổi vẫn còn thế chứ? Đúng là nẫu cả ruột, nó vậy mà lấy được chồng đúng là chẳng dễ dàng gì.
Đọc tới đoạn này, tôi chợt điên máu, cảm thấy cước phí điện thoại mình trả đúng là đổ sông đổ bể.
Khi ngài Tiền đi WC xong, quay lại thấy tôi đang đọc lịch sử trò chuyện của anh ấy cũng không có ý muốn che giấu, thậm chí còn tiện tay đẩy tôi qua một bên, mặt không đổi sắc nhắn lại cho mẹ tôi một từ “Dạ” vô cùng kiêu ngạo.
Truyện Sủng
Vì vậy, tôi bất chợt nhận ra địa vị của mình trong gia đình thật đáng để khóc om sòm một trận.
~ HẾT CHƯƠNG 14 ~.
Đời Tuyệt Đẹp Khi Có MèoTác giả: Tiểu Miêu Bất Ái KhiếuTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNgày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to. Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang. Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn. Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo. Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi. Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa. Một tuổi, giống đực. Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết. Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn. Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác. Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _(:зゝ∠)_ Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp). Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.… Hôm nay ngài Tiền nói chuyện phiếm với mẹ tôi trên QQ.Lúc ngài Tiền bận đi WC, tôi tò mò liếc qua, sau đó thấy cuộc đối thoại như sau.Mẹ tôi: Biết làm sao đây, con bé này từ nhỏ đã hậu đậu, hôm qua còn mua nhầm vé xe nữa chứ, ngay cả ga Thẩm Dương Bắc với ga Thẩm Dương mà cũng không phân biệt được.Nếu bố mẹ lái xe về, bảo nó đi tàu một mình thế nào đây?Ngài Tiền: Hay là đổi chiếc xe bảy chỗ ạ? Vậy thì có thể chở theo cả bà ngoại.Mẹ tôi: Ôi, thôi nói sau.Dù sao không phải năm nào cũng về, nghe nói ống nước nhà mấy đứa hỏng rồi? Nhà không bị ngập chứ!Ngài Tiền: ….Mẹ tôi: Sao thế?Ngài Tiền: Nhà không sao ạ, nhưng WC thì có.Lúc bị rò nước con không có nhà, cô ấy không tìm được van khóa nên vứt cái giẻ lau nhà vào chỗ nước ngập.Mẹ tôi:…Ngài Tiền: Còn là một cái giẻ siêu nhỏ.Mẹ tôi: Hồi bảy tuổi ống nước hư nó từng làm thế, sao đến khi hăm bảy tuổi vẫn còn thế chứ? Đúng là nẫu cả ruột, nó vậy mà lấy được chồng đúng là chẳng dễ dàng gì.Đọc tới đoạn này, tôi chợt điên máu, cảm thấy cước phí điện thoại mình trả đúng là đổ sông đổ bể.Khi ngài Tiền đi WC xong, quay lại thấy tôi đang đọc lịch sử trò chuyện của anh ấy cũng không có ý muốn che giấu, thậm chí còn tiện tay đẩy tôi qua một bên, mặt không đổi sắc nhắn lại cho mẹ tôi một từ “Dạ” vô cùng kiêu ngạo.Truyện SủngVì vậy, tôi bất chợt nhận ra địa vị của mình trong gia đình thật đáng để khóc om sòm một trận.~ HẾT CHƯƠNG 14 ~.