Ngày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to. Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang. Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn. Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo. Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi. Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa. Một tuổi, giống đực. Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết. Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn. Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác. Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _(:зゝ∠)_ Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp). Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.…

Chương 15: 15: 31012017

Đời Tuyệt Đẹp Khi Có MèoTác giả: Tiểu Miêu Bất Ái KhiếuTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNgày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to. Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang. Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn. Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo. Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi. Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa. Một tuổi, giống đực. Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết. Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn. Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác. Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _(:зゝ∠)_ Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp). Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.… Năm nay chúng tôi ăn Tết với ba mẹ tôi.Tôi tới xin ăn xin uống bị cả nhà mẹ đẻ ghét bỏ, nhưng hoàn toàn tương phản với tôi, ngài Tiền cũng tới đây ăn bám lại được cả nhà hoan nghênh.Tôi nhìn mẹ tôi, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc hỏi bà: Mẹ à, mẹ nói thật đi, không phải con được nhặt về chứ!Vẻ mặt mẹ tôi trông vô cùng “đau đớn”, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng đáp: Nếu xét về chiều cao và chỉ số thông minh thì đúng là có khả năng này thật.Thật hết muốn sống _(:зゝ∠)_Quay lại phòng khách, ngài Tiền đang ôm mèo dựa vào sô pha xem TV, trong tay còn có một tô anh đào đã được rửa sạch, trái nào trái nấy căng mọng no đủ như thế chắc phải ngọt lắm.Tôi: ヾ(`Д) Sao anh lại có anh đào?Ngài Tiền: Ba cho.Tôi: Sao không cho em?Ba tôi: Vì con béo.Thật hết muốn sống x2 _(:зゝ∠)_Buồn bực quay về phòng, tôi nằm xuống giường ôm Đệ Đệ vuốt ve hai cái, bị nó khó chịu đá cho.Năm phút sau, trận chiến kết thúc, Đệ Đệ đứng trên bụng tôi, híp cặp mắt mèo màu ngọc bích nhìn xuống tôi với vẻ ghét bỏ.Ngài Tiền vào phòng đúng lúc bắt gặp cảnh tôi bị Đệ Đệ đánh bại.Ngài Tiền: Lại thua à?Tôi: ╭(╯^╰)╮Tôi ngó lơ anh ấy, ngày nào cũng bị ruồng bỏ thật điên máu ~Nhưng tôi kiên trì chẳng tới năm giây thì trong miệng đang tràn đầy vị ngọt.Bởi mới nói, dù sao cũng là vợ chồng, ngay cả kẹo cũng phải ăn chung~~ HẾT CHƯƠNG 15 ~.

Năm nay chúng tôi ăn Tết với ba mẹ tôi.

Tôi tới xin ăn xin uống bị cả nhà mẹ đẻ ghét bỏ, nhưng hoàn toàn tương phản với tôi, ngài Tiền cũng tới đây ăn bám lại được cả nhà hoan nghênh.

Tôi nhìn mẹ tôi, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc hỏi bà: Mẹ à, mẹ nói thật đi, không phải con được nhặt về chứ!

Vẻ mặt mẹ tôi trông vô cùng “đau đớn”, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng đáp: Nếu xét về chiều cao và chỉ số thông minh thì đúng là có khả năng này thật.

Thật hết muốn sống _(:зゝ∠)_

Quay lại phòng khách, ngài Tiền đang ôm mèo dựa vào sô pha xem TV, trong tay còn có một tô anh đào đã được rửa sạch, trái nào trái nấy căng mọng no đủ như thế chắc phải ngọt lắm.

Tôi: ヾ(`Д) Sao anh lại có anh đào?

Ngài Tiền: Ba cho.

Tôi: Sao không cho em?

Ba tôi: Vì con béo.

Thật hết muốn sống x2 _(:зゝ∠)_

Buồn bực quay về phòng, tôi nằm xuống giường ôm Đệ Đệ vuốt ve hai cái, bị nó khó chịu đá cho.

Năm phút sau, trận chiến kết thúc, Đệ Đệ đứng trên bụng tôi, híp cặp mắt mèo màu ngọc bích nhìn xuống tôi với vẻ ghét bỏ.

Ngài Tiền vào phòng đúng lúc bắt gặp cảnh tôi bị Đệ Đệ đánh bại.

Ngài Tiền: Lại thua à?

Tôi: ╭(╯^╰)╮

Tôi ngó lơ anh ấy, ngày nào cũng bị ruồng bỏ thật điên máu ~

Nhưng tôi kiên trì chẳng tới năm giây thì trong miệng đang tràn đầy vị ngọt.

Bởi mới nói, dù sao cũng là vợ chồng, ngay cả kẹo cũng phải ăn chung~

~ HẾT CHƯƠNG 15 ~.

Đời Tuyệt Đẹp Khi Có MèoTác giả: Tiểu Miêu Bất Ái KhiếuTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNgày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to. Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang. Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn. Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo. Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi. Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa. Một tuổi, giống đực. Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết. Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn. Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác. Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _(:зゝ∠)_ Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp). Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.… Năm nay chúng tôi ăn Tết với ba mẹ tôi.Tôi tới xin ăn xin uống bị cả nhà mẹ đẻ ghét bỏ, nhưng hoàn toàn tương phản với tôi, ngài Tiền cũng tới đây ăn bám lại được cả nhà hoan nghênh.Tôi nhìn mẹ tôi, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc hỏi bà: Mẹ à, mẹ nói thật đi, không phải con được nhặt về chứ!Vẻ mặt mẹ tôi trông vô cùng “đau đớn”, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng đáp: Nếu xét về chiều cao và chỉ số thông minh thì đúng là có khả năng này thật.Thật hết muốn sống _(:зゝ∠)_Quay lại phòng khách, ngài Tiền đang ôm mèo dựa vào sô pha xem TV, trong tay còn có một tô anh đào đã được rửa sạch, trái nào trái nấy căng mọng no đủ như thế chắc phải ngọt lắm.Tôi: ヾ(`Д) Sao anh lại có anh đào?Ngài Tiền: Ba cho.Tôi: Sao không cho em?Ba tôi: Vì con béo.Thật hết muốn sống x2 _(:зゝ∠)_Buồn bực quay về phòng, tôi nằm xuống giường ôm Đệ Đệ vuốt ve hai cái, bị nó khó chịu đá cho.Năm phút sau, trận chiến kết thúc, Đệ Đệ đứng trên bụng tôi, híp cặp mắt mèo màu ngọc bích nhìn xuống tôi với vẻ ghét bỏ.Ngài Tiền vào phòng đúng lúc bắt gặp cảnh tôi bị Đệ Đệ đánh bại.Ngài Tiền: Lại thua à?Tôi: ╭(╯^╰)╮Tôi ngó lơ anh ấy, ngày nào cũng bị ruồng bỏ thật điên máu ~Nhưng tôi kiên trì chẳng tới năm giây thì trong miệng đang tràn đầy vị ngọt.Bởi mới nói, dù sao cũng là vợ chồng, ngay cả kẹo cũng phải ăn chung~~ HẾT CHƯƠNG 15 ~.

Chương 15: 15: 31012017