Đau đớn tận tim gan quanh quẩn trong người, Đan Kỳ thống khổ rên rỉ một tiếng. Cậu cố gắng mở to mắt, nhìn thấy một đôi mắt hung ác nham hiểm đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu dùng sức ngồi dậy, cố gắng để bản thân không ngã xuống, nhưng vẫn không chịu đựng nổi, vẫn té lên mặt đất. Sao lại thế này? Không phải cậu đã chết rồi sao? Chẳng lẽ thần tướng cứu cậu sống lại sao? Không có khả năng, người con trai trước mắt không phải Thần Tướng. Thần Tướng ngọc thụ lâm phong oai hùng bất phàm, sao có thể có dáng vẻ lấm la lấm lét như vậy. Đan Kỳ lại mở mắt lần nữa, chỉ thấy người con trai có ánh mắt nham hiểm đi về phía cậu, tư thái là của một người thắng cuộc: “Con cưng của trời Đông Phương Kỳ, được gia tộc Đông Phương công nhận làm người thừa kế, là con cưng được nhiều người hâm mộ.” Người nọ từ từ ngồi xổm xuống, khinh miệt nhìn cậu nói: “Còn không phải bị tôi đánh bại nhẹ nhàng sao?” Đan Kỳ nhăn mày lại, cũng không cảm nhận được linh lực trên người đối phương, hình như chỉ là một con người bình…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...