Cái gọi là người thừa kế, bất quá cũng chỉ là một con dao tiện lợi của Trang gia mà thôi.
Công Tử Tầm Hoan, Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không
Một tiếng sấm như nổ vang bên tai, Lục Hàm Chi giật mình bừng tỉnh.
Cậu của giờ phút này vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sóng to gió lớn từ vụ tai nạn đắm thuyền. Trên người truyền đến cơn đau nhức nhối khiến cậu chảy mồ hôi lạnh toàn thân.
Trong khách sạn Lệ Đô, Hứa Kiêu Bạch đang ở quầy lễ tân lấy chứng minh thư của mình ra rồi cẩn thận giao cho nhân viên trực quầy.
Nội tâm của cậu có chút nhảy nhót, còn có chút khẩn trương.
Kỳ Tiểu Nguyên nhanh chóng thu dọn chén đũa, sau đó đem cơm canh thừa đi đến chuồng nuôi heo ở sân sau bộ hậu cần.
Đau đớn tận tim gan quanh quẩn trong người, Đan Kỳ thống khổ rên rỉ một tiếng.
Cậu cố gắng mở to mắt, nhìn thấy một đôi mắt hung ác nham hiểm đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu dùng sức ngồi dậy, cố gắng để bản thân không ngã xuống, nhưng vẫn không chịu đựng nổi, vẫn té lên mặt đất.
Soạt một tiếng, cùng với đó là một dòng nước ấm nóng chảy ra, Diệc Phỉ Nhiên òa lên khóc.
Thì ra đây chính là cảm giác xuyên vào thai nhi, cảm giác đó cũng không tệ.