Tác giả:

Chờ đến mây tan thấy trăng sáng Văn/Tuế Kiến “Thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em” – [Lời chúc đám cưới] Trần Dịch Tấn 1. “Lương Nguyệt Minh sắp kết hôn rồi.” Giữa giờ làm, Hà Vân Khai nhận được tin nhắn của một người bạn thời trung học, kèm theo còn có một tấm ảnh cưới tràn ngập không khí. Lương Nguyệt Minh mặc một chiếc áo cưới màu trắng trơn, nắm tay chồng mình cười nhẹ nhàng lại dịu dàng, khác xa với cô gái rụt rè và nhút nhát trong ký ức. Anh cầm điện thoại im lặng không nói lời nào, giám đốc phòng Marketing đang báo cáo công việc từ từ dừng lại, không biết mình làm sai chỗ nào, vẻ mặt có chút thất thố lại căng thẳng. Trợ lý ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng. “Tiếp tục.” Hà Vân Khai đặt điện thoại xuống, không đến mấy giây lại cầm lên, thành thục gõ một chuỗi ký tự tiếng Anh lên thanh tìm kiếm. – MoonBright Sau khi nhấn tìm kiếm, một trang tài khoản hiện ra, anh nhấn vào vòng bạn bè, bài viết mới nhất được đăng cách đây nửa tiếng, là một thủ tục nhỏ trong lễ cưới. Nhấp vào, đập vào…

Chương 8

Chờ Đến Mây Tan Thấy Trăng SángTác giả: Tuế KiếnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhChờ đến mây tan thấy trăng sáng Văn/Tuế Kiến “Thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em” – [Lời chúc đám cưới] Trần Dịch Tấn 1. “Lương Nguyệt Minh sắp kết hôn rồi.” Giữa giờ làm, Hà Vân Khai nhận được tin nhắn của một người bạn thời trung học, kèm theo còn có một tấm ảnh cưới tràn ngập không khí. Lương Nguyệt Minh mặc một chiếc áo cưới màu trắng trơn, nắm tay chồng mình cười nhẹ nhàng lại dịu dàng, khác xa với cô gái rụt rè và nhút nhát trong ký ức. Anh cầm điện thoại im lặng không nói lời nào, giám đốc phòng Marketing đang báo cáo công việc từ từ dừng lại, không biết mình làm sai chỗ nào, vẻ mặt có chút thất thố lại căng thẳng. Trợ lý ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng. “Tiếp tục.” Hà Vân Khai đặt điện thoại xuống, không đến mấy giây lại cầm lên, thành thục gõ một chuỗi ký tự tiếng Anh lên thanh tìm kiếm. – MoonBright Sau khi nhấn tìm kiếm, một trang tài khoản hiện ra, anh nhấn vào vòng bạn bè, bài viết mới nhất được đăng cách đây nửa tiếng, là một thủ tục nhỏ trong lễ cưới. Nhấp vào, đập vào… 8.Đến ngày tổ chức hôn lễ, Hà Vân Khai theo trình tự điền vào giấy đăng ký khách mời, mang theo thiệp mời và một hộp kẹo cưới, ngồi cùng một bàn với Chu Trách.Cô mặc một bộ váy trắng, nắm tay ba bước về phía chàng trai trong tấm ảnh năm đó, trên màn hình lớn đang phát một đoạn video ngắn.Là vào lễ Giáng sinh năm đó, chàng trai ôm bó hồng lớn tỏ tình với cô: “Lương Nguyệt Minh! Anh thích em!”Trong video, cô nhận lấy bó hoa giữa những tiếng reo hò, trên lễ cưới, cô ôm lấy chàng trai giữa câu “Anh yêu em” của người ấy.Hà Vân Khai lặng lẽ chứng kiến hết thảy, cho đến khi cô khoác tay chồng mình tiến về bàn tiệc dưới sân khấu, cầm ly rượu lên rồi uống cạn.Có lẽ cô đã thấy, đứng ở xa mỉm cười.Anh đứng dậy rời khỏi tiệc rượu, Chu Trách đuổi theo ra ngoài, “Tao đưa mày về khách sạn.”“Không cần, tao muốn đi dạo một mình.”Hà Vân Khai đi theo con đường trải dài cây ngô đồng, giọng hát từ một tiệm cắt tóc bên đường truyền ra.“Em mời tôi đến, tôi thực sự tham dự, thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em.”Anh đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao.Không biết hôm ấy ánh mặt trời có rực rỡ như nay không, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh.Giọng hát kia vẫn còn tiếp tục.“Thiệp cưới của em là thiệp mời của tôi, em mời tôi nâng ly, tôi chỉ có thể đáp lại sự suy sụp của mình.”Hà Vân Khai thích Lương Nguyệt Minh đã mười năm, ngoài anh ra, không ai tin cả.Chờ đến mây tan thấy trăng sáng.Mặt trăng của anh, mãi mãi không đáp xuống.– Hoàn toàn văn –

Chờ Đến Mây Tan Thấy Trăng SángTác giả: Tuế KiếnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhChờ đến mây tan thấy trăng sáng Văn/Tuế Kiến “Thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em” – [Lời chúc đám cưới] Trần Dịch Tấn 1. “Lương Nguyệt Minh sắp kết hôn rồi.” Giữa giờ làm, Hà Vân Khai nhận được tin nhắn của một người bạn thời trung học, kèm theo còn có một tấm ảnh cưới tràn ngập không khí. Lương Nguyệt Minh mặc một chiếc áo cưới màu trắng trơn, nắm tay chồng mình cười nhẹ nhàng lại dịu dàng, khác xa với cô gái rụt rè và nhút nhát trong ký ức. Anh cầm điện thoại im lặng không nói lời nào, giám đốc phòng Marketing đang báo cáo công việc từ từ dừng lại, không biết mình làm sai chỗ nào, vẻ mặt có chút thất thố lại căng thẳng. Trợ lý ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng. “Tiếp tục.” Hà Vân Khai đặt điện thoại xuống, không đến mấy giây lại cầm lên, thành thục gõ một chuỗi ký tự tiếng Anh lên thanh tìm kiếm. – MoonBright Sau khi nhấn tìm kiếm, một trang tài khoản hiện ra, anh nhấn vào vòng bạn bè, bài viết mới nhất được đăng cách đây nửa tiếng, là một thủ tục nhỏ trong lễ cưới. Nhấp vào, đập vào… 8.Đến ngày tổ chức hôn lễ, Hà Vân Khai theo trình tự điền vào giấy đăng ký khách mời, mang theo thiệp mời và một hộp kẹo cưới, ngồi cùng một bàn với Chu Trách.Cô mặc một bộ váy trắng, nắm tay ba bước về phía chàng trai trong tấm ảnh năm đó, trên màn hình lớn đang phát một đoạn video ngắn.Là vào lễ Giáng sinh năm đó, chàng trai ôm bó hồng lớn tỏ tình với cô: “Lương Nguyệt Minh! Anh thích em!”Trong video, cô nhận lấy bó hoa giữa những tiếng reo hò, trên lễ cưới, cô ôm lấy chàng trai giữa câu “Anh yêu em” của người ấy.Hà Vân Khai lặng lẽ chứng kiến hết thảy, cho đến khi cô khoác tay chồng mình tiến về bàn tiệc dưới sân khấu, cầm ly rượu lên rồi uống cạn.Có lẽ cô đã thấy, đứng ở xa mỉm cười.Anh đứng dậy rời khỏi tiệc rượu, Chu Trách đuổi theo ra ngoài, “Tao đưa mày về khách sạn.”“Không cần, tao muốn đi dạo một mình.”Hà Vân Khai đi theo con đường trải dài cây ngô đồng, giọng hát từ một tiệm cắt tóc bên đường truyền ra.“Em mời tôi đến, tôi thực sự tham dự, thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em.”Anh đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao.Không biết hôm ấy ánh mặt trời có rực rỡ như nay không, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh.Giọng hát kia vẫn còn tiếp tục.“Thiệp cưới của em là thiệp mời của tôi, em mời tôi nâng ly, tôi chỉ có thể đáp lại sự suy sụp của mình.”Hà Vân Khai thích Lương Nguyệt Minh đã mười năm, ngoài anh ra, không ai tin cả.Chờ đến mây tan thấy trăng sáng.Mặt trăng của anh, mãi mãi không đáp xuống.– Hoàn toàn văn –

Chờ Đến Mây Tan Thấy Trăng SángTác giả: Tuế KiếnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhChờ đến mây tan thấy trăng sáng Văn/Tuế Kiến “Thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em” – [Lời chúc đám cưới] Trần Dịch Tấn 1. “Lương Nguyệt Minh sắp kết hôn rồi.” Giữa giờ làm, Hà Vân Khai nhận được tin nhắn của một người bạn thời trung học, kèm theo còn có một tấm ảnh cưới tràn ngập không khí. Lương Nguyệt Minh mặc một chiếc áo cưới màu trắng trơn, nắm tay chồng mình cười nhẹ nhàng lại dịu dàng, khác xa với cô gái rụt rè và nhút nhát trong ký ức. Anh cầm điện thoại im lặng không nói lời nào, giám đốc phòng Marketing đang báo cáo công việc từ từ dừng lại, không biết mình làm sai chỗ nào, vẻ mặt có chút thất thố lại căng thẳng. Trợ lý ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng. “Tiếp tục.” Hà Vân Khai đặt điện thoại xuống, không đến mấy giây lại cầm lên, thành thục gõ một chuỗi ký tự tiếng Anh lên thanh tìm kiếm. – MoonBright Sau khi nhấn tìm kiếm, một trang tài khoản hiện ra, anh nhấn vào vòng bạn bè, bài viết mới nhất được đăng cách đây nửa tiếng, là một thủ tục nhỏ trong lễ cưới. Nhấp vào, đập vào… 8.Đến ngày tổ chức hôn lễ, Hà Vân Khai theo trình tự điền vào giấy đăng ký khách mời, mang theo thiệp mời và một hộp kẹo cưới, ngồi cùng một bàn với Chu Trách.Cô mặc một bộ váy trắng, nắm tay ba bước về phía chàng trai trong tấm ảnh năm đó, trên màn hình lớn đang phát một đoạn video ngắn.Là vào lễ Giáng sinh năm đó, chàng trai ôm bó hồng lớn tỏ tình với cô: “Lương Nguyệt Minh! Anh thích em!”Trong video, cô nhận lấy bó hoa giữa những tiếng reo hò, trên lễ cưới, cô ôm lấy chàng trai giữa câu “Anh yêu em” của người ấy.Hà Vân Khai lặng lẽ chứng kiến hết thảy, cho đến khi cô khoác tay chồng mình tiến về bàn tiệc dưới sân khấu, cầm ly rượu lên rồi uống cạn.Có lẽ cô đã thấy, đứng ở xa mỉm cười.Anh đứng dậy rời khỏi tiệc rượu, Chu Trách đuổi theo ra ngoài, “Tao đưa mày về khách sạn.”“Không cần, tao muốn đi dạo một mình.”Hà Vân Khai đi theo con đường trải dài cây ngô đồng, giọng hát từ một tiệm cắt tóc bên đường truyền ra.“Em mời tôi đến, tôi thực sự tham dự, thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em.”Anh đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao.Không biết hôm ấy ánh mặt trời có rực rỡ như nay không, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt anh.Giọng hát kia vẫn còn tiếp tục.“Thiệp cưới của em là thiệp mời của tôi, em mời tôi nâng ly, tôi chỉ có thể đáp lại sự suy sụp của mình.”Hà Vân Khai thích Lương Nguyệt Minh đã mười năm, ngoài anh ra, không ai tin cả.Chờ đến mây tan thấy trăng sáng.Mặt trăng của anh, mãi mãi không đáp xuống.– Hoàn toàn văn –

Chương 8