Thành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống…
Chương 280: C280: Chương 280
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… Lúc này, Lâm Lăng đã đến tầng thứ hai của tòa tháp. Nghe phía dưới truyền đến tiếng đánh nhau, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười trào phúng, làm như thế mới có thể trì hoãn bước chân của nhóm người cạnh tranh kia.Sau đó ánh mắt Lâm Lăng lướt nhìn xung quanh, bố cục trên tầng hai cũng tương tự như tầng một của tòa tháp. May mà vị trí cầu thang cũng không thay đổi, vẫn xây ở nơi đó và dẫn lên bên trên.Lâm Lăng lập tức hành động, nhanh chóng lao lên theo cầu thang.Hình dạng của tháp cổ là dưới rộng trên hẹp, càng leo lên cao thì diện tích cũng càng ngày càng nhỏ.Khi sắp đến tầng cao nhất, Lâm Lăng lại đột nhiên dừng lại, đứng ở cầu thang tầng dưới.“Kinh Kha, đi lên nhìn một cái.” Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, thầm nghĩ.Kinh Kha nhận được mệnh lệnh, lập tức hiện ra từ ba lô sủng vật của hệ thống. Vừa ra ngoài, Kinh Kha đã thi triển ra kỹ năng ẩn thân trước kia của Lang Chu, sau đó nó bay dọc theo cầu thang, leo lên trên với tốc độ nhanh như tia chớp.Cùng lúc đó, Lâm Lăng mở ra thị giác dùng chung, trong đầu lập tức hiện ra tất cả những gì Kinh Kha nhìn thấy trong tầm mắt.“Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nghe thấy có động tĩnh, sao không thấy ai đi lên?”Chỗ lối ra cầu thang ở tầng cao nhất, bóng một người đàn ông đang nấp sau một cây cột. Gã ta thăm dò quan sát, chỉ thấy trên cầu thang nghiêng kia không có tung tích kẻ nào, không khỏi âm thầm kinh ngạc.Không ngờ mọi hành động của gã đang bị Kinh Kha bay đến nóc nhà giám sát.Mượn dùng thị giác của Kinh Kha, Lâm Lăng thấy rõ dáng vẻ của người này. Gã có mái tóc ngắn hàm răng hô, diện mạo chẳng ra gì, nhưng khí tức không yếu, tu vi ít nhất đạt tới võ giả cấp 8.Hơn nữa xem cách ăn mặc thì đây là người dự thi của học viện Võ Lăng.Lúc này, chỉ thấy gã đang đứng phía sau cây cột, tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt thật lạnh lẽo. Nhìn tư thế này như đang ôm cây đợi thỏ, muốn ngăn cản những người cạnh tranh leo lên đỉnh. Nếu vừa rồi Lâm Lăng liều lĩnh xông lên thì chỉ sợ sẽ bị tập kích ngay.“Xem ra tên kia đang tìm kiếm bảo vật ở tầng dưới của tòa tháp.” Người đàn ông răng hô nhíu mày, âm thầm phỏng đoán.Sau đó gã chuyển mắt lại, nhìn vào sâu trong tầng tháp, rất nôn nóng nói nhỏ: “Sao Mạnh Hậu còn chưa xong nữa?”Nghe vậy, Lâm Lăng tập trung nhìn lại.‘Mạnh Hậu’ mà người đàn ông răng hô này nhắc đến chính là tên có đôi mày kiếm dẫn đầu lúc nãy. Mà rất có khả năng lúc này người nọ đã tìm được bảo vật quý giá gì bên trong, nhưng hiển nhiên muốn thu hoạch cũng không phải chuyện đơn giản.Cho nên hắn ta mới bảo tên răng hô ở đây yểm trợ, quấy nhiễu những người cạnh tranh khác đi lên. Nếu để quá nhiều người xông lên thì sẽ không khống chế được cục diện.Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng cũng càng tò mò. Hắn lập tức thao túng Kinh Kha nhanh chóng hành động, lặng lẽ bay vào sâu trong tầng tháp.Nơi này là tầng cao nhất của tháp cổ. Bởi vì diện tích không lớn nên tất nhiên bố cục kiến trúc cũng không giống những tầng ở đáy tháp.Xuất hiện phía trước Kinh Kha chỉ có một con đường đá.
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… Lúc này, Lâm Lăng đã đến tầng thứ hai của tòa tháp. Nghe phía dưới truyền đến tiếng đánh nhau, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười trào phúng, làm như thế mới có thể trì hoãn bước chân của nhóm người cạnh tranh kia.Sau đó ánh mắt Lâm Lăng lướt nhìn xung quanh, bố cục trên tầng hai cũng tương tự như tầng một của tòa tháp. May mà vị trí cầu thang cũng không thay đổi, vẫn xây ở nơi đó và dẫn lên bên trên.Lâm Lăng lập tức hành động, nhanh chóng lao lên theo cầu thang.Hình dạng của tháp cổ là dưới rộng trên hẹp, càng leo lên cao thì diện tích cũng càng ngày càng nhỏ.Khi sắp đến tầng cao nhất, Lâm Lăng lại đột nhiên dừng lại, đứng ở cầu thang tầng dưới.“Kinh Kha, đi lên nhìn một cái.” Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, thầm nghĩ.Kinh Kha nhận được mệnh lệnh, lập tức hiện ra từ ba lô sủng vật của hệ thống. Vừa ra ngoài, Kinh Kha đã thi triển ra kỹ năng ẩn thân trước kia của Lang Chu, sau đó nó bay dọc theo cầu thang, leo lên trên với tốc độ nhanh như tia chớp.Cùng lúc đó, Lâm Lăng mở ra thị giác dùng chung, trong đầu lập tức hiện ra tất cả những gì Kinh Kha nhìn thấy trong tầm mắt.“Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nghe thấy có động tĩnh, sao không thấy ai đi lên?”Chỗ lối ra cầu thang ở tầng cao nhất, bóng một người đàn ông đang nấp sau một cây cột. Gã ta thăm dò quan sát, chỉ thấy trên cầu thang nghiêng kia không có tung tích kẻ nào, không khỏi âm thầm kinh ngạc.Không ngờ mọi hành động của gã đang bị Kinh Kha bay đến nóc nhà giám sát.Mượn dùng thị giác của Kinh Kha, Lâm Lăng thấy rõ dáng vẻ của người này. Gã có mái tóc ngắn hàm răng hô, diện mạo chẳng ra gì, nhưng khí tức không yếu, tu vi ít nhất đạt tới võ giả cấp 8.Hơn nữa xem cách ăn mặc thì đây là người dự thi của học viện Võ Lăng.Lúc này, chỉ thấy gã đang đứng phía sau cây cột, tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt thật lạnh lẽo. Nhìn tư thế này như đang ôm cây đợi thỏ, muốn ngăn cản những người cạnh tranh leo lên đỉnh. Nếu vừa rồi Lâm Lăng liều lĩnh xông lên thì chỉ sợ sẽ bị tập kích ngay.“Xem ra tên kia đang tìm kiếm bảo vật ở tầng dưới của tòa tháp.” Người đàn ông răng hô nhíu mày, âm thầm phỏng đoán.Sau đó gã chuyển mắt lại, nhìn vào sâu trong tầng tháp, rất nôn nóng nói nhỏ: “Sao Mạnh Hậu còn chưa xong nữa?”Nghe vậy, Lâm Lăng tập trung nhìn lại.‘Mạnh Hậu’ mà người đàn ông răng hô này nhắc đến chính là tên có đôi mày kiếm dẫn đầu lúc nãy. Mà rất có khả năng lúc này người nọ đã tìm được bảo vật quý giá gì bên trong, nhưng hiển nhiên muốn thu hoạch cũng không phải chuyện đơn giản.Cho nên hắn ta mới bảo tên răng hô ở đây yểm trợ, quấy nhiễu những người cạnh tranh khác đi lên. Nếu để quá nhiều người xông lên thì sẽ không khống chế được cục diện.Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng cũng càng tò mò. Hắn lập tức thao túng Kinh Kha nhanh chóng hành động, lặng lẽ bay vào sâu trong tầng tháp.Nơi này là tầng cao nhất của tháp cổ. Bởi vì diện tích không lớn nên tất nhiên bố cục kiến trúc cũng không giống những tầng ở đáy tháp.Xuất hiện phía trước Kinh Kha chỉ có một con đường đá.
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… Lúc này, Lâm Lăng đã đến tầng thứ hai của tòa tháp. Nghe phía dưới truyền đến tiếng đánh nhau, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười trào phúng, làm như thế mới có thể trì hoãn bước chân của nhóm người cạnh tranh kia.Sau đó ánh mắt Lâm Lăng lướt nhìn xung quanh, bố cục trên tầng hai cũng tương tự như tầng một của tòa tháp. May mà vị trí cầu thang cũng không thay đổi, vẫn xây ở nơi đó và dẫn lên bên trên.Lâm Lăng lập tức hành động, nhanh chóng lao lên theo cầu thang.Hình dạng của tháp cổ là dưới rộng trên hẹp, càng leo lên cao thì diện tích cũng càng ngày càng nhỏ.Khi sắp đến tầng cao nhất, Lâm Lăng lại đột nhiên dừng lại, đứng ở cầu thang tầng dưới.“Kinh Kha, đi lên nhìn một cái.” Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, thầm nghĩ.Kinh Kha nhận được mệnh lệnh, lập tức hiện ra từ ba lô sủng vật của hệ thống. Vừa ra ngoài, Kinh Kha đã thi triển ra kỹ năng ẩn thân trước kia của Lang Chu, sau đó nó bay dọc theo cầu thang, leo lên trên với tốc độ nhanh như tia chớp.Cùng lúc đó, Lâm Lăng mở ra thị giác dùng chung, trong đầu lập tức hiện ra tất cả những gì Kinh Kha nhìn thấy trong tầm mắt.“Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nghe thấy có động tĩnh, sao không thấy ai đi lên?”Chỗ lối ra cầu thang ở tầng cao nhất, bóng một người đàn ông đang nấp sau một cây cột. Gã ta thăm dò quan sát, chỉ thấy trên cầu thang nghiêng kia không có tung tích kẻ nào, không khỏi âm thầm kinh ngạc.Không ngờ mọi hành động của gã đang bị Kinh Kha bay đến nóc nhà giám sát.Mượn dùng thị giác của Kinh Kha, Lâm Lăng thấy rõ dáng vẻ của người này. Gã có mái tóc ngắn hàm răng hô, diện mạo chẳng ra gì, nhưng khí tức không yếu, tu vi ít nhất đạt tới võ giả cấp 8.Hơn nữa xem cách ăn mặc thì đây là người dự thi của học viện Võ Lăng.Lúc này, chỉ thấy gã đang đứng phía sau cây cột, tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt thật lạnh lẽo. Nhìn tư thế này như đang ôm cây đợi thỏ, muốn ngăn cản những người cạnh tranh leo lên đỉnh. Nếu vừa rồi Lâm Lăng liều lĩnh xông lên thì chỉ sợ sẽ bị tập kích ngay.“Xem ra tên kia đang tìm kiếm bảo vật ở tầng dưới của tòa tháp.” Người đàn ông răng hô nhíu mày, âm thầm phỏng đoán.Sau đó gã chuyển mắt lại, nhìn vào sâu trong tầng tháp, rất nôn nóng nói nhỏ: “Sao Mạnh Hậu còn chưa xong nữa?”Nghe vậy, Lâm Lăng tập trung nhìn lại.‘Mạnh Hậu’ mà người đàn ông răng hô này nhắc đến chính là tên có đôi mày kiếm dẫn đầu lúc nãy. Mà rất có khả năng lúc này người nọ đã tìm được bảo vật quý giá gì bên trong, nhưng hiển nhiên muốn thu hoạch cũng không phải chuyện đơn giản.Cho nên hắn ta mới bảo tên răng hô ở đây yểm trợ, quấy nhiễu những người cạnh tranh khác đi lên. Nếu để quá nhiều người xông lên thì sẽ không khống chế được cục diện.Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng cũng càng tò mò. Hắn lập tức thao túng Kinh Kha nhanh chóng hành động, lặng lẽ bay vào sâu trong tầng tháp.Nơi này là tầng cao nhất của tháp cổ. Bởi vì diện tích không lớn nên tất nhiên bố cục kiến trúc cũng không giống những tầng ở đáy tháp.Xuất hiện phía trước Kinh Kha chỉ có một con đường đá.