Tác giả:

Thành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống…

Chương 372: C372: Chương 372

Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhTrong khoảnh khắc, hàng loạt tiếng nổ vang lên, bóng kiếm bao phủ Lâm Lăng lập tức tiêu tán. Ngay sau đó, một luồng linh lực cực kỳ cường đại như núi đánh thẳng vào Lữ Thành Thiên.Hét thảm một tiếng, Lữ Thành Thiên ầm ầm bay ngược lại, chợt rơi mạnh xuống đất, cả người máu thịt lẫn lộn.“Lâm Lăng sư huynh, thắng rồi!”Các viện sinh của học viện Thiên Diễn ở bên ngoài đang xem tình hình chiến cuộc nghịch chuyển trên quầng sáng hình chiếu lập tức vui sướng kêu lên.Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi cũng tràn ngập vui mừng.Tuy sắc mặt tên lao giả đầu trọcbên cạnh khó coi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nhận thua.“Trận chiến vẫn chưa kết thúc, các người đừng vui mừng quá sớm!”Lão giả đầu trọc chợt hừ lạnh một tiếng.Ứng Nguyên Tử trầm mặc không nói, sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, nói: “Hắn nói đúng, tiếp tục xem đi.”Vừa nghe thấy thế, đám người Triệu Ngọc Nhi hơi kinh ngạc.Ánh mắt bọn họ lại lần nữa vội vàng hướng đến hình chiếu bên trong quầng sáng.Lại thấy Lữ Thành Thiên vừa mới ngã xuống đất trọng thương đã chậm rãi đứng dậy.Tách tách!!Đồng thời, một tia huyết khí màu đỏ tươi từ các lỗ chân lông quanh thân hắn không ngừng trào ra, mùi tanh nồng đậm, giống như máu.“Đồ khốn, có thể đẩy ta đến nước này, ngươi cho dù chết cũng đáng….”Cả người Lữ Thành Thiên tràn ngập huyết khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, mặt lộ vẻ dữ tợn khan giọng nói: “Trận chiến giữa chúng ta cũng nên dừng ở đây!”Âm thanh rơi xuống, sương mù màu máu trên người hắn ta càng ngày càng đậm. Chợt thân thể hắn ta cũng xuất hiện một ít biến hóa.Dưới sự bao bọc của huyết khí, những vết thương lúc trước nhanh chóng liền lại, trên bề mặt da còn lưu lại dấu vết của những đường máu lạ.Trên bàn tay, gai máu từ đầu ngón tay kéo dài ra, ánh lên vẻ lạnh lẽo ảm đạm!Trong sự biến hóa này, hơi thở Lữ Thành Thiên lại bắt đầu tăng lên!Thực lực ban đầu vốn là đỉnh cấp tám. Lại tiếp tục tăng lên, chắc chắn đã vượt qua cấp tám, đạt tới nửa cấp chín, thậm chí là cấp chín cường giả!“Chuyện lão phu lo lắng, quả nhiên vẫn không có cách nào tránh được….”Sắc mặt Ứng Nguyên Tử ngưng trọng, nhìn Lữ Thành Thiên toàn thân huyết khí, thở dài một tiếng.“Viện trưởng đại nhân, đó là công pháp gì vậy?”

Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhTrong khoảnh khắc, hàng loạt tiếng nổ vang lên, bóng kiếm bao phủ Lâm Lăng lập tức tiêu tán. Ngay sau đó, một luồng linh lực cực kỳ cường đại như núi đánh thẳng vào Lữ Thành Thiên.Hét thảm một tiếng, Lữ Thành Thiên ầm ầm bay ngược lại, chợt rơi mạnh xuống đất, cả người máu thịt lẫn lộn.“Lâm Lăng sư huynh, thắng rồi!”Các viện sinh của học viện Thiên Diễn ở bên ngoài đang xem tình hình chiến cuộc nghịch chuyển trên quầng sáng hình chiếu lập tức vui sướng kêu lên.Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi cũng tràn ngập vui mừng.Tuy sắc mặt tên lao giả đầu trọcbên cạnh khó coi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nhận thua.“Trận chiến vẫn chưa kết thúc, các người đừng vui mừng quá sớm!”Lão giả đầu trọc chợt hừ lạnh một tiếng.Ứng Nguyên Tử trầm mặc không nói, sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, nói: “Hắn nói đúng, tiếp tục xem đi.”Vừa nghe thấy thế, đám người Triệu Ngọc Nhi hơi kinh ngạc.Ánh mắt bọn họ lại lần nữa vội vàng hướng đến hình chiếu bên trong quầng sáng.Lại thấy Lữ Thành Thiên vừa mới ngã xuống đất trọng thương đã chậm rãi đứng dậy.Tách tách!!Đồng thời, một tia huyết khí màu đỏ tươi từ các lỗ chân lông quanh thân hắn không ngừng trào ra, mùi tanh nồng đậm, giống như máu.“Đồ khốn, có thể đẩy ta đến nước này, ngươi cho dù chết cũng đáng….”Cả người Lữ Thành Thiên tràn ngập huyết khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, mặt lộ vẻ dữ tợn khan giọng nói: “Trận chiến giữa chúng ta cũng nên dừng ở đây!”Âm thanh rơi xuống, sương mù màu máu trên người hắn ta càng ngày càng đậm. Chợt thân thể hắn ta cũng xuất hiện một ít biến hóa.Dưới sự bao bọc của huyết khí, những vết thương lúc trước nhanh chóng liền lại, trên bề mặt da còn lưu lại dấu vết của những đường máu lạ.Trên bàn tay, gai máu từ đầu ngón tay kéo dài ra, ánh lên vẻ lạnh lẽo ảm đạm!Trong sự biến hóa này, hơi thở Lữ Thành Thiên lại bắt đầu tăng lên!Thực lực ban đầu vốn là đỉnh cấp tám. Lại tiếp tục tăng lên, chắc chắn đã vượt qua cấp tám, đạt tới nửa cấp chín, thậm chí là cấp chín cường giả!“Chuyện lão phu lo lắng, quả nhiên vẫn không có cách nào tránh được….”Sắc mặt Ứng Nguyên Tử ngưng trọng, nhìn Lữ Thành Thiên toàn thân huyết khí, thở dài một tiếng.“Viện trưởng đại nhân, đó là công pháp gì vậy?”

Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhTrong khoảnh khắc, hàng loạt tiếng nổ vang lên, bóng kiếm bao phủ Lâm Lăng lập tức tiêu tán. Ngay sau đó, một luồng linh lực cực kỳ cường đại như núi đánh thẳng vào Lữ Thành Thiên.Hét thảm một tiếng, Lữ Thành Thiên ầm ầm bay ngược lại, chợt rơi mạnh xuống đất, cả người máu thịt lẫn lộn.“Lâm Lăng sư huynh, thắng rồi!”Các viện sinh của học viện Thiên Diễn ở bên ngoài đang xem tình hình chiến cuộc nghịch chuyển trên quầng sáng hình chiếu lập tức vui sướng kêu lên.Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi cũng tràn ngập vui mừng.Tuy sắc mặt tên lao giả đầu trọcbên cạnh khó coi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nhận thua.“Trận chiến vẫn chưa kết thúc, các người đừng vui mừng quá sớm!”Lão giả đầu trọc chợt hừ lạnh một tiếng.Ứng Nguyên Tử trầm mặc không nói, sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, nói: “Hắn nói đúng, tiếp tục xem đi.”Vừa nghe thấy thế, đám người Triệu Ngọc Nhi hơi kinh ngạc.Ánh mắt bọn họ lại lần nữa vội vàng hướng đến hình chiếu bên trong quầng sáng.Lại thấy Lữ Thành Thiên vừa mới ngã xuống đất trọng thương đã chậm rãi đứng dậy.Tách tách!!Đồng thời, một tia huyết khí màu đỏ tươi từ các lỗ chân lông quanh thân hắn không ngừng trào ra, mùi tanh nồng đậm, giống như máu.“Đồ khốn, có thể đẩy ta đến nước này, ngươi cho dù chết cũng đáng….”Cả người Lữ Thành Thiên tràn ngập huyết khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, mặt lộ vẻ dữ tợn khan giọng nói: “Trận chiến giữa chúng ta cũng nên dừng ở đây!”Âm thanh rơi xuống, sương mù màu máu trên người hắn ta càng ngày càng đậm. Chợt thân thể hắn ta cũng xuất hiện một ít biến hóa.Dưới sự bao bọc của huyết khí, những vết thương lúc trước nhanh chóng liền lại, trên bề mặt da còn lưu lại dấu vết của những đường máu lạ.Trên bàn tay, gai máu từ đầu ngón tay kéo dài ra, ánh lên vẻ lạnh lẽo ảm đạm!Trong sự biến hóa này, hơi thở Lữ Thành Thiên lại bắt đầu tăng lên!Thực lực ban đầu vốn là đỉnh cấp tám. Lại tiếp tục tăng lên, chắc chắn đã vượt qua cấp tám, đạt tới nửa cấp chín, thậm chí là cấp chín cường giả!“Chuyện lão phu lo lắng, quả nhiên vẫn không có cách nào tránh được….”Sắc mặt Ứng Nguyên Tử ngưng trọng, nhìn Lữ Thành Thiên toàn thân huyết khí, thở dài một tiếng.“Viện trưởng đại nhân, đó là công pháp gì vậy?”

Chương 372: C372: Chương 372