Thành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống…
Chương 393: C393: Chương 393
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhCơ Sương ấn ngón tay ngọc nhỏ dài lên dây đàn rồi không nhúc nhích, vẻ mặt đó như đang chờ đợi cái gì.“Tưng!”Thời khắc nào đó, ngón út của nàng khẽ khảy lên sợi dây đàn phía bên phải, phát ra một nốt nhạc.Phanh!Trong nháy mắt, lôi quang lập loè, chiếu ra bóng dáng cầm trường thương tập kích của Lâm Lăng. Một kích bị cản lại, nhưng Lâm Lăng không hề e sợ rút lui mà tiếp tục lao đến gần người rồi điên cuồng tấn công, không có ý định thương hoa tiếc ngọc.Hắn biết, tuy dạng võ giả cầm sư này có cầm thuật cao siêu, khả năng công kích từ xa rất mạnh, nhưng cũng có một nhược điểm, đó là chiến đấu gần người. Một khi bị kẻ địch đến gần thì hầu như không có khả năng chống lại.Chỉ cần có thể tiếp cận đối phương thì đã giành được phân nửa thắng lợi trong trận so đấu này.Huống chi, cách lấy công làm thủ này càng có lợi cho tình cảnh của hắn. Nếu hắn cứ phòng thủ mãi thì chỉ đang ngồi chờ thua, bởi vì khó có thể nhận thấy được quỹ đạo công kích của âm thanh!Cơ Sương biết rõ yếu điểm của bản thân, cũng đoán được ý đồ của Lâm Lăng, mười ngón của nàng nhanh chóng múa may, tốc độ đột nhiên gia tăng hơn trước đó mấy lần!Một loạt nốt nhạc trong trẻo không ngừng phát ra từ dây đàn, giống như bạo vũ lê hoa châm (1), ngăn cản vô số đòn tiến công tập kích của Lâm Lăng.(1) Là chiếc hộp nhỏ chứa đầy phi tiêu ám sát, bắn ra liên tục như mưa rất khó tránh khỏi.Quảng trường bên ngoài, khu vực của đám người học viện Cầm Linh.Một bà lão tóc xám cầm đầu đang quan sát tình hình chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, đột nhiên cười nói với giọng khàn khàn: “Ngay từ hai năm trước, Sương Nhi của chúng ta vì đề phòng gặp phải kẻ địch khó giải quyết trên đài chiến đấu lần này nên đã từng vào Hắc Ám Lãnh Vực để thử nghiệm.”“Năng lực của tiểu tử học viện Thiên Diễn kia cũng không yếu, đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm thực chiến.”Bà lão lắc lắc đầu, nhìn từ phản ứng của Lâm Lăng từ khi bắt đầu chiến đấu đến nay, bà đã có thể đoán ra đây là lần đầu tiên người này gặp phải võ giả cầm sư.Sau một hồi giao đấu, Lâm Lăng có vẻ đã dùng hết thủ đoạn, theo bà lão thì Hắc Ám Lãnh Vực này chính là át chủ bài cuối cùng của Lâm Lăng.Đáng tiếc, trải qua hai năm thử luyện, Cơ Sương có thể thành thạo đối phó với đủ loại tập kích trong Hắc Ám Lãnh Vực.Giống như bà lão đã nói, Cơ Sương đang rơi vào Hắc Ám Lãnh Vực mà vẫn im lặng ngồi trước đàn cổ, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, cứ như đang hưởng thụ một buổi diễn tấu đàn nhạc.“Phanh phanh phanh!!”Tiếng công kích dày đặc và tiếng đàn huyền
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhCơ Sương ấn ngón tay ngọc nhỏ dài lên dây đàn rồi không nhúc nhích, vẻ mặt đó như đang chờ đợi cái gì.“Tưng!”Thời khắc nào đó, ngón út của nàng khẽ khảy lên sợi dây đàn phía bên phải, phát ra một nốt nhạc.Phanh!Trong nháy mắt, lôi quang lập loè, chiếu ra bóng dáng cầm trường thương tập kích của Lâm Lăng. Một kích bị cản lại, nhưng Lâm Lăng không hề e sợ rút lui mà tiếp tục lao đến gần người rồi điên cuồng tấn công, không có ý định thương hoa tiếc ngọc.Hắn biết, tuy dạng võ giả cầm sư này có cầm thuật cao siêu, khả năng công kích từ xa rất mạnh, nhưng cũng có một nhược điểm, đó là chiến đấu gần người. Một khi bị kẻ địch đến gần thì hầu như không có khả năng chống lại.Chỉ cần có thể tiếp cận đối phương thì đã giành được phân nửa thắng lợi trong trận so đấu này.Huống chi, cách lấy công làm thủ này càng có lợi cho tình cảnh của hắn. Nếu hắn cứ phòng thủ mãi thì chỉ đang ngồi chờ thua, bởi vì khó có thể nhận thấy được quỹ đạo công kích của âm thanh!Cơ Sương biết rõ yếu điểm của bản thân, cũng đoán được ý đồ của Lâm Lăng, mười ngón của nàng nhanh chóng múa may, tốc độ đột nhiên gia tăng hơn trước đó mấy lần!Một loạt nốt nhạc trong trẻo không ngừng phát ra từ dây đàn, giống như bạo vũ lê hoa châm (1), ngăn cản vô số đòn tiến công tập kích của Lâm Lăng.(1) Là chiếc hộp nhỏ chứa đầy phi tiêu ám sát, bắn ra liên tục như mưa rất khó tránh khỏi.Quảng trường bên ngoài, khu vực của đám người học viện Cầm Linh.Một bà lão tóc xám cầm đầu đang quan sát tình hình chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, đột nhiên cười nói với giọng khàn khàn: “Ngay từ hai năm trước, Sương Nhi của chúng ta vì đề phòng gặp phải kẻ địch khó giải quyết trên đài chiến đấu lần này nên đã từng vào Hắc Ám Lãnh Vực để thử nghiệm.”“Năng lực của tiểu tử học viện Thiên Diễn kia cũng không yếu, đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm thực chiến.”Bà lão lắc lắc đầu, nhìn từ phản ứng của Lâm Lăng từ khi bắt đầu chiến đấu đến nay, bà đã có thể đoán ra đây là lần đầu tiên người này gặp phải võ giả cầm sư.Sau một hồi giao đấu, Lâm Lăng có vẻ đã dùng hết thủ đoạn, theo bà lão thì Hắc Ám Lãnh Vực này chính là át chủ bài cuối cùng của Lâm Lăng.Đáng tiếc, trải qua hai năm thử luyện, Cơ Sương có thể thành thạo đối phó với đủ loại tập kích trong Hắc Ám Lãnh Vực.Giống như bà lão đã nói, Cơ Sương đang rơi vào Hắc Ám Lãnh Vực mà vẫn im lặng ngồi trước đàn cổ, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, cứ như đang hưởng thụ một buổi diễn tấu đàn nhạc.“Phanh phanh phanh!!”Tiếng công kích dày đặc và tiếng đàn huyền
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhCơ Sương ấn ngón tay ngọc nhỏ dài lên dây đàn rồi không nhúc nhích, vẻ mặt đó như đang chờ đợi cái gì.“Tưng!”Thời khắc nào đó, ngón út của nàng khẽ khảy lên sợi dây đàn phía bên phải, phát ra một nốt nhạc.Phanh!Trong nháy mắt, lôi quang lập loè, chiếu ra bóng dáng cầm trường thương tập kích của Lâm Lăng. Một kích bị cản lại, nhưng Lâm Lăng không hề e sợ rút lui mà tiếp tục lao đến gần người rồi điên cuồng tấn công, không có ý định thương hoa tiếc ngọc.Hắn biết, tuy dạng võ giả cầm sư này có cầm thuật cao siêu, khả năng công kích từ xa rất mạnh, nhưng cũng có một nhược điểm, đó là chiến đấu gần người. Một khi bị kẻ địch đến gần thì hầu như không có khả năng chống lại.Chỉ cần có thể tiếp cận đối phương thì đã giành được phân nửa thắng lợi trong trận so đấu này.Huống chi, cách lấy công làm thủ này càng có lợi cho tình cảnh của hắn. Nếu hắn cứ phòng thủ mãi thì chỉ đang ngồi chờ thua, bởi vì khó có thể nhận thấy được quỹ đạo công kích của âm thanh!Cơ Sương biết rõ yếu điểm của bản thân, cũng đoán được ý đồ của Lâm Lăng, mười ngón của nàng nhanh chóng múa may, tốc độ đột nhiên gia tăng hơn trước đó mấy lần!Một loạt nốt nhạc trong trẻo không ngừng phát ra từ dây đàn, giống như bạo vũ lê hoa châm (1), ngăn cản vô số đòn tiến công tập kích của Lâm Lăng.(1) Là chiếc hộp nhỏ chứa đầy phi tiêu ám sát, bắn ra liên tục như mưa rất khó tránh khỏi.Quảng trường bên ngoài, khu vực của đám người học viện Cầm Linh.Một bà lão tóc xám cầm đầu đang quan sát tình hình chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, đột nhiên cười nói với giọng khàn khàn: “Ngay từ hai năm trước, Sương Nhi của chúng ta vì đề phòng gặp phải kẻ địch khó giải quyết trên đài chiến đấu lần này nên đã từng vào Hắc Ám Lãnh Vực để thử nghiệm.”“Năng lực của tiểu tử học viện Thiên Diễn kia cũng không yếu, đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm thực chiến.”Bà lão lắc lắc đầu, nhìn từ phản ứng của Lâm Lăng từ khi bắt đầu chiến đấu đến nay, bà đã có thể đoán ra đây là lần đầu tiên người này gặp phải võ giả cầm sư.Sau một hồi giao đấu, Lâm Lăng có vẻ đã dùng hết thủ đoạn, theo bà lão thì Hắc Ám Lãnh Vực này chính là át chủ bài cuối cùng của Lâm Lăng.Đáng tiếc, trải qua hai năm thử luyện, Cơ Sương có thể thành thạo đối phó với đủ loại tập kích trong Hắc Ám Lãnh Vực.Giống như bà lão đã nói, Cơ Sương đang rơi vào Hắc Ám Lãnh Vực mà vẫn im lặng ngồi trước đàn cổ, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, cứ như đang hưởng thụ một buổi diễn tấu đàn nhạc.“Phanh phanh phanh!!”Tiếng công kích dày đặc và tiếng đàn huyền