“Em đáng yêu, em trưởng thành, em nói nhiều, em ngoan ngoãn, anh thích cái nào?” “Đều thích.” *** Độ ấm của thành phố P vào buổi sáng rất vừa phải, bầu trời nhuốm một màu xanh nhạt trong lành, những đám mây như bị xé nhỏ thành mẩu kẹo bông gòn, rải rác khắp nơi. Cơn gió mang theo hương hoa nhài thoang thoảng bay đến chóp mũi. Kiều Diệc Khê chợt cảm thấy an nhàn thảnh thơi, ngâm nga một khúc hát đi đến ban công thay giày. Ánh mắt dạo một vòng trên hộp giày, cô sửng sốt: “Mẹ, đôi giày con mua lúc lễ trưởng thành đâu rồi?” Mẹ Kiều cũng lười quay đầu lại: “Không phải tự con đặt nó ở ban công sao, mẹ không hề động vào.” Kiều Diệc Khê hoảng hốt một giây, cầm chiếc giày cao gót còn lại chạy vào phòng bếp, “Con chỉ thấy một chiếc, có thật là mẹ không động vào không?” Chắc là những bà mẹ trên đời này đều nhiệt tình thu dọn đồ cho con gái mình, mẹ Kiều cũng không ngoại lệ, hơn nữa chưa bao giờ lỡ tay —— Mỗi lần thu dọn xong, Kiều Diệc Khê tìm đồ dùng hàng ngày cũng tìm hơn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...