1 "Thôi được rồi, để ta gả." Vừa nghe ta nói vậy, nét mặt của nam nhân chợt thả lỏng xuống, hắn ta ngay lập tức quay sang nói với thiếu nữ bên cạnh: "Mạn Mạn đừng khóc, Ngọc Liễu nói nàng ấy sẽ gả thay muội rồi." Thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn ta một cái. Đột nhiên ta lại thấy buồn cười. Nam nhân này tên là Thẩm Đồng Văn, là chủ nhân của ta, cũng là Kính An Vương đương triều. Ta là ám vệ của hắn, có lẽ hơi đặc biệt hơn chút, bởi ta là kiểu ám vệ có quan hệ xác thịt với hắn. Thiếu nữ mặc váy đỏ nước mắt lưng tròng đang ngồi bên cạnh là muội muội của hắn, Thẩm Mạn Mạn. Năm đó Nam Châu gặp lũ lụt, cha mẹ ta vì hai bát cháo đã bán ta vào Kính An vương phủ. Lúc ta quỳ trong sân chờ đợi thì Thẩm Đồng Văn ngày ấy vẫn còn nhỏ tuổi đã đi qua một hành lang rất dài, sau đó dừng lại trước mặt ta. Hắn hơi hất cằm, nói với quản gia đang cung kính khom lưng đứng một bên: "Nha đầu này, ta muốn." Lúc bấy giờ Thẩm Đồng Văn mới mười bốn tuổi, đúng là tuổi tác mà thế gia công tử mới chớm nở tình…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...