*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. DỊCH: MIN Mũi kim màu bạc vẫn chưa chọc vào da, tiếng khóc thét chói tai đã giày vò thần kinh trước. Bắp tay béo núc trong tay, nắm đấm nhỏ siết thật chặt, nhận thấy cậu muốn giãy giụa, Vương Nhược Hàm tăng tốc động tác trên tay, một mũi tiêm cắm tới đáy. “Được rồi, xong rồi, dũng cảm quá. ” chiếc khẩu trang che đi gương mặt mỉm cười của cô, giọng nói cũng thả lỏng hơn. Nhưng chẳng hề có tác dụng an ủi gì cả, tiếng khóc của đứa trẻ hoàn toàn bùng lên, cố gắng rúc vào trong lòng mẹ mình. Người phụ nữ trẻ tuổi ôm lấy đứa bé an ủi cảm xúc của nó, lại giúp ấn tăm bông trên vết tiêm, chân tay luống cuống, ngay cả mắt kính trượt khỏi sống mũi cũng không rảnh để đẩy lên. Vương Nhược Hàm đứng dậy, cầm chiếc túi trên mặt đất đặt vào tay người phụ nữ kia. Người đó mỉm cười, gật đầu cảm ơn. Tiếng khóc của bé trai kia đã lạc hẳn đi, thấy Vương Nhược Hàm đi tới, vung nắm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...