Thành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống…
Chương 685: C685: Bị ám sát
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHắn phát hiện trong Linh Anh vẫn còn tồn tại một luồng năng lượng thể linh hồn.Hả?Ánh mắt Dương Cương sâu sa nhìn thi thể một cái, sau đó ông cũng không chần chờ nữa, trong lòng bàn tay tràn ra một tầng sương đen dày đậm.“Dương điện chủ, thế nào rồi? Còn cứu được không?” Một bên, Đào Linh lo lắng hỏi.Nhưng mà, trong suốt quá trình, Dương Cương vẫn duy trì im lặng.Sau vài giây, sương đen trên bàn tay dần thu lại, vẻ mặt có chút hấp tấp mà rời khỏi nơi này.Nhìn thấy hành vi kỳ quái của Dương Cương, trong lòng Đào Linh khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy chắc là không còn hy vọng gì nữa rồi.Sau đó bàn tay nàng vung lên, thu thi thể Cổ Vân Nhạc vào nhẫn trữ vật.Các đệ tử nội điện tụ tập trên quảng trường thấy chỗ náo nhiệt đã kết thúc, đều thầm thở dài một hơi.Không ai có thể tưởng tượng được, một nhân tài sắp sửa trở thành quán quân của cuộc so đấu, cuối cùng lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc mà chết tức tưởi.Thậm chí sau khi chết, cũng không được đối đãi công bằng, để hung thủ vẫn nghênh ngang như cũ.Cường giả tùy ý làm bậy, kẻ yếu mặc cho người ta chém giết. Đây chính là quy luật của thế giới võ tu.......Nửa canh giờ sau.Phong Linh Tông, quảng trường nội điện.Lúc này nơi này đang tụ tập một lượng lớn đệ tử nội điện, chuyên chú lắng nghe truyền dạy kinh nghiệm tu luyện của điện chủ.Tần Vũ cũng ở trong đó."Tóm lại, ta đã dốc hết sức dạy, con đường sau này phải xem các ngươi tự nghiềm ngẫm mà hiểu lấy."Ánh mắt của người đàn ông trung niên quét về phía các đệ tử nội điện ở đây, giọng nói vang dội nói: "Cuộc so tài giữa các điện diễn ra vào tháng sau, ta hy vọng các ngươi có thể tạo ra sự khác biệt.”Nhắc tới chuyện so tài giữa các điện, ánh mắt đông đảo thanh niên tài tuấn sang bừng hơn hẳn, trên mặt tràn ngập vẻ chờ mong.Bởi vì số lượng đệ tử Điện Tông quá nhiều, so tài hàng năm chính là cơ sở quyết định phân phối tài nguyên như thế nào.Thứ hạng càng cao, tài nguyên thu được chắc chắn cũng càng phong phú."Vừa rồi ta nhận được tin tức, so tài nội điện bên Hắc Ám Điện Tông đã chấm dứt."Điện chủ trung niên lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, một thiên tài võ đạo vốn sắp trở thành quán quân, lại gặp phải thủ đoạn thâm độc ám sát, chết oan giữa lôi đài.”Bị ám sát?Nghe vậy, mọi người âm thầm líu lưỡi.“Trần điện chủ, đã xảy
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHắn phát hiện trong Linh Anh vẫn còn tồn tại một luồng năng lượng thể linh hồn.Hả?Ánh mắt Dương Cương sâu sa nhìn thi thể một cái, sau đó ông cũng không chần chờ nữa, trong lòng bàn tay tràn ra một tầng sương đen dày đậm.“Dương điện chủ, thế nào rồi? Còn cứu được không?” Một bên, Đào Linh lo lắng hỏi.Nhưng mà, trong suốt quá trình, Dương Cương vẫn duy trì im lặng.Sau vài giây, sương đen trên bàn tay dần thu lại, vẻ mặt có chút hấp tấp mà rời khỏi nơi này.Nhìn thấy hành vi kỳ quái của Dương Cương, trong lòng Đào Linh khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy chắc là không còn hy vọng gì nữa rồi.Sau đó bàn tay nàng vung lên, thu thi thể Cổ Vân Nhạc vào nhẫn trữ vật.Các đệ tử nội điện tụ tập trên quảng trường thấy chỗ náo nhiệt đã kết thúc, đều thầm thở dài một hơi.Không ai có thể tưởng tượng được, một nhân tài sắp sửa trở thành quán quân của cuộc so đấu, cuối cùng lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc mà chết tức tưởi.Thậm chí sau khi chết, cũng không được đối đãi công bằng, để hung thủ vẫn nghênh ngang như cũ.Cường giả tùy ý làm bậy, kẻ yếu mặc cho người ta chém giết. Đây chính là quy luật của thế giới võ tu.......Nửa canh giờ sau.Phong Linh Tông, quảng trường nội điện.Lúc này nơi này đang tụ tập một lượng lớn đệ tử nội điện, chuyên chú lắng nghe truyền dạy kinh nghiệm tu luyện của điện chủ.Tần Vũ cũng ở trong đó."Tóm lại, ta đã dốc hết sức dạy, con đường sau này phải xem các ngươi tự nghiềm ngẫm mà hiểu lấy."Ánh mắt của người đàn ông trung niên quét về phía các đệ tử nội điện ở đây, giọng nói vang dội nói: "Cuộc so tài giữa các điện diễn ra vào tháng sau, ta hy vọng các ngươi có thể tạo ra sự khác biệt.”Nhắc tới chuyện so tài giữa các điện, ánh mắt đông đảo thanh niên tài tuấn sang bừng hơn hẳn, trên mặt tràn ngập vẻ chờ mong.Bởi vì số lượng đệ tử Điện Tông quá nhiều, so tài hàng năm chính là cơ sở quyết định phân phối tài nguyên như thế nào.Thứ hạng càng cao, tài nguyên thu được chắc chắn cũng càng phong phú."Vừa rồi ta nhận được tin tức, so tài nội điện bên Hắc Ám Điện Tông đã chấm dứt."Điện chủ trung niên lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, một thiên tài võ đạo vốn sắp trở thành quán quân, lại gặp phải thủ đoạn thâm độc ám sát, chết oan giữa lôi đài.”Bị ám sát?Nghe vậy, mọi người âm thầm líu lưỡi.“Trần điện chủ, đã xảy
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHắn phát hiện trong Linh Anh vẫn còn tồn tại một luồng năng lượng thể linh hồn.Hả?Ánh mắt Dương Cương sâu sa nhìn thi thể một cái, sau đó ông cũng không chần chờ nữa, trong lòng bàn tay tràn ra một tầng sương đen dày đậm.“Dương điện chủ, thế nào rồi? Còn cứu được không?” Một bên, Đào Linh lo lắng hỏi.Nhưng mà, trong suốt quá trình, Dương Cương vẫn duy trì im lặng.Sau vài giây, sương đen trên bàn tay dần thu lại, vẻ mặt có chút hấp tấp mà rời khỏi nơi này.Nhìn thấy hành vi kỳ quái của Dương Cương, trong lòng Đào Linh khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy chắc là không còn hy vọng gì nữa rồi.Sau đó bàn tay nàng vung lên, thu thi thể Cổ Vân Nhạc vào nhẫn trữ vật.Các đệ tử nội điện tụ tập trên quảng trường thấy chỗ náo nhiệt đã kết thúc, đều thầm thở dài một hơi.Không ai có thể tưởng tượng được, một nhân tài sắp sửa trở thành quán quân của cuộc so đấu, cuối cùng lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc mà chết tức tưởi.Thậm chí sau khi chết, cũng không được đối đãi công bằng, để hung thủ vẫn nghênh ngang như cũ.Cường giả tùy ý làm bậy, kẻ yếu mặc cho người ta chém giết. Đây chính là quy luật của thế giới võ tu.......Nửa canh giờ sau.Phong Linh Tông, quảng trường nội điện.Lúc này nơi này đang tụ tập một lượng lớn đệ tử nội điện, chuyên chú lắng nghe truyền dạy kinh nghiệm tu luyện của điện chủ.Tần Vũ cũng ở trong đó."Tóm lại, ta đã dốc hết sức dạy, con đường sau này phải xem các ngươi tự nghiềm ngẫm mà hiểu lấy."Ánh mắt của người đàn ông trung niên quét về phía các đệ tử nội điện ở đây, giọng nói vang dội nói: "Cuộc so tài giữa các điện diễn ra vào tháng sau, ta hy vọng các ngươi có thể tạo ra sự khác biệt.”Nhắc tới chuyện so tài giữa các điện, ánh mắt đông đảo thanh niên tài tuấn sang bừng hơn hẳn, trên mặt tràn ngập vẻ chờ mong.Bởi vì số lượng đệ tử Điện Tông quá nhiều, so tài hàng năm chính là cơ sở quyết định phân phối tài nguyên như thế nào.Thứ hạng càng cao, tài nguyên thu được chắc chắn cũng càng phong phú."Vừa rồi ta nhận được tin tức, so tài nội điện bên Hắc Ám Điện Tông đã chấm dứt."Điện chủ trung niên lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, một thiên tài võ đạo vốn sắp trở thành quán quân, lại gặp phải thủ đoạn thâm độc ám sát, chết oan giữa lôi đài.”Bị ám sát?Nghe vậy, mọi người âm thầm líu lưỡi.“Trần điện chủ, đã xảy