Thành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống…
Chương 727: C727: Xem ra hắn thực sự có cách rời khỏi
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHai đầu gối Lâm Lăng xếp bằng, lúc này ngước mắt nhìn lại.Từ trong tầm mắt mờ tối thấy một bóng hình xinh đẹp đang đi tới.Thân hình cô gái này thướt tha, Lâm Lăng chỉ thoáng nhìn qua một cái là nhận ra ngay.Đào Linh.“Có phải có tin gì muốn báo cho ta sao? Nói đi, ta chuẩn bị tâm lý rồi.”Giọng Lâm Lăng nhàn nhạt, giống như giao tiếp bình thường, dùng tiếng phổ thông giống như kiếp trước.“Ừ, là tử hình, giờ ngọ ngày mai chấp hành đó.”Đào Linh gật đầu, cũng dùng tiếng phổ thông để trả lời lại.Nghe thấy thế, Lâm Lăng im lặng.Thời gian xử phạt này nhanh hơn so với hắn nghĩ.“Ngươi dự định thoát thân như thế nào?”Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lâm lăng, Đào Linh nhịn không được hỏi.“Không vội, trước tiên phiền ngươi giúp một chuyện đã.”Lâm Lăng cười nhạt một tiếng, tâm trí khẽ nhúc nhích, lấy thẻ Chấp Sự của hắn từ trong không gian trữ vật.“Điểm phụng hiến của ta trong này ngươi đi giúp ta đổi thành các loại đan dược với cả các loại tài nguyên tu luyện khác nhau đi.”Nghe thấy vậy, ánh mắt Đào Linh hơi chớp động, đoán ra được Lâm Lăng đã có cách thoát thân.“Đều là đồng hương cả, ta lại chuẩn bị vượt ngục, dù thế nào chăng nữa thì ngươi có phải nên tài trợ chút lộ phí không?”Vẻ mặt Lâm Lăng thành thật trêu ghẹo nói.Đào Linh trừng mắt với Lâm Lăng một cái, chợt trước ngực phập phồng thở ra một hơi dài.“Được rồi, tài trợ ngươi một vạn điểm phụng hiến, có phải là cũng đổi thành tài nguyên tu luyện không?”“Ừm, đổi hết cả đi, dù sao bây giờ ta cũng không dùng đến nó.”Đuôi lông mày của Lâm Lăng khẽ cong lên, hiển nhiên cũng không nghĩ tới lần này Đào Linh lại hào phóng như vậy.Quả nhiên đồng hương nó phải khác, hoạn nạn mới biết chân tình.“Lúc vào Pháp Hình Các, túi trữ vật của ta bị tạm thời thu giữ rồi, cho nên chúng ta dùng không gian hệ thống để giao là được.”Đào Linh hơi suy tư một hồi, cuối cùng hiểu được dụng ý của Lâm Lăng.“Ừ, làm phiền ngươi mau chóng làm cho thỏa đáng, tốt nhất nên là trước khi trời sáng.”Lâm Lăng gật đầu một cái, chợt cười hỏi: “Có hứng thú bỏ trốn cùng với ta không?”Bỏ trốn ư?Đào Linh khẽ run, không tin nổi người này còn có tâm trạng nói đùa.Xem ra hắn thực sự có cách rời khỏi.
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHai đầu gối Lâm Lăng xếp bằng, lúc này ngước mắt nhìn lại.Từ trong tầm mắt mờ tối thấy một bóng hình xinh đẹp đang đi tới.Thân hình cô gái này thướt tha, Lâm Lăng chỉ thoáng nhìn qua một cái là nhận ra ngay.Đào Linh.“Có phải có tin gì muốn báo cho ta sao? Nói đi, ta chuẩn bị tâm lý rồi.”Giọng Lâm Lăng nhàn nhạt, giống như giao tiếp bình thường, dùng tiếng phổ thông giống như kiếp trước.“Ừ, là tử hình, giờ ngọ ngày mai chấp hành đó.”Đào Linh gật đầu, cũng dùng tiếng phổ thông để trả lời lại.Nghe thấy thế, Lâm Lăng im lặng.Thời gian xử phạt này nhanh hơn so với hắn nghĩ.“Ngươi dự định thoát thân như thế nào?”Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lâm lăng, Đào Linh nhịn không được hỏi.“Không vội, trước tiên phiền ngươi giúp một chuyện đã.”Lâm Lăng cười nhạt một tiếng, tâm trí khẽ nhúc nhích, lấy thẻ Chấp Sự của hắn từ trong không gian trữ vật.“Điểm phụng hiến của ta trong này ngươi đi giúp ta đổi thành các loại đan dược với cả các loại tài nguyên tu luyện khác nhau đi.”Nghe thấy vậy, ánh mắt Đào Linh hơi chớp động, đoán ra được Lâm Lăng đã có cách thoát thân.“Đều là đồng hương cả, ta lại chuẩn bị vượt ngục, dù thế nào chăng nữa thì ngươi có phải nên tài trợ chút lộ phí không?”Vẻ mặt Lâm Lăng thành thật trêu ghẹo nói.Đào Linh trừng mắt với Lâm Lăng một cái, chợt trước ngực phập phồng thở ra một hơi dài.“Được rồi, tài trợ ngươi một vạn điểm phụng hiến, có phải là cũng đổi thành tài nguyên tu luyện không?”“Ừm, đổi hết cả đi, dù sao bây giờ ta cũng không dùng đến nó.”Đuôi lông mày của Lâm Lăng khẽ cong lên, hiển nhiên cũng không nghĩ tới lần này Đào Linh lại hào phóng như vậy.Quả nhiên đồng hương nó phải khác, hoạn nạn mới biết chân tình.“Lúc vào Pháp Hình Các, túi trữ vật của ta bị tạm thời thu giữ rồi, cho nên chúng ta dùng không gian hệ thống để giao là được.”Đào Linh hơi suy tư một hồi, cuối cùng hiểu được dụng ý của Lâm Lăng.“Ừ, làm phiền ngươi mau chóng làm cho thỏa đáng, tốt nhất nên là trước khi trời sáng.”Lâm Lăng gật đầu một cái, chợt cười hỏi: “Có hứng thú bỏ trốn cùng với ta không?”Bỏ trốn ư?Đào Linh khẽ run, không tin nổi người này còn có tâm trạng nói đùa.Xem ra hắn thực sự có cách rời khỏi.
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần CấpTác giả: Cửu Bả HỏaTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThành Thiên Vu, Triệu phủ. Lúc này, trong cái sân nhỏ sau bếp, một thanh niên bạch y đang quơ chân múa tay. Vì động tác của hắn mà một đám ruồi bọ xung quanh hoảng loạn bay lòng vòng khắp nơi. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hai mắt thanh niên này là một màu xám trắng, không có thần thái. Hiển nhiên đây là một người trời sinh thiếu hụt, hai mắt mù lòa. “Mau nhìn kìa, hôm nay đại cô gia của Triệu phủ chúng ta lại tới bắt ruồi bọ. ” “Chậc chậc, tên mù bắt ruồi, thật là quái gở mà. ” “Nếu không chúng ta đặt cược xem cần mấy ngày hắn mới bắt được một con ruồi?” Đám đầu bếp vây xem không chút che giấu mà cười nhạo. Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHai đầu gối Lâm Lăng xếp bằng, lúc này ngước mắt nhìn lại.Từ trong tầm mắt mờ tối thấy một bóng hình xinh đẹp đang đi tới.Thân hình cô gái này thướt tha, Lâm Lăng chỉ thoáng nhìn qua một cái là nhận ra ngay.Đào Linh.“Có phải có tin gì muốn báo cho ta sao? Nói đi, ta chuẩn bị tâm lý rồi.”Giọng Lâm Lăng nhàn nhạt, giống như giao tiếp bình thường, dùng tiếng phổ thông giống như kiếp trước.“Ừ, là tử hình, giờ ngọ ngày mai chấp hành đó.”Đào Linh gật đầu, cũng dùng tiếng phổ thông để trả lời lại.Nghe thấy thế, Lâm Lăng im lặng.Thời gian xử phạt này nhanh hơn so với hắn nghĩ.“Ngươi dự định thoát thân như thế nào?”Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lâm lăng, Đào Linh nhịn không được hỏi.“Không vội, trước tiên phiền ngươi giúp một chuyện đã.”Lâm Lăng cười nhạt một tiếng, tâm trí khẽ nhúc nhích, lấy thẻ Chấp Sự của hắn từ trong không gian trữ vật.“Điểm phụng hiến của ta trong này ngươi đi giúp ta đổi thành các loại đan dược với cả các loại tài nguyên tu luyện khác nhau đi.”Nghe thấy vậy, ánh mắt Đào Linh hơi chớp động, đoán ra được Lâm Lăng đã có cách thoát thân.“Đều là đồng hương cả, ta lại chuẩn bị vượt ngục, dù thế nào chăng nữa thì ngươi có phải nên tài trợ chút lộ phí không?”Vẻ mặt Lâm Lăng thành thật trêu ghẹo nói.Đào Linh trừng mắt với Lâm Lăng một cái, chợt trước ngực phập phồng thở ra một hơi dài.“Được rồi, tài trợ ngươi một vạn điểm phụng hiến, có phải là cũng đổi thành tài nguyên tu luyện không?”“Ừm, đổi hết cả đi, dù sao bây giờ ta cũng không dùng đến nó.”Đuôi lông mày của Lâm Lăng khẽ cong lên, hiển nhiên cũng không nghĩ tới lần này Đào Linh lại hào phóng như vậy.Quả nhiên đồng hương nó phải khác, hoạn nạn mới biết chân tình.“Lúc vào Pháp Hình Các, túi trữ vật của ta bị tạm thời thu giữ rồi, cho nên chúng ta dùng không gian hệ thống để giao là được.”Đào Linh hơi suy tư một hồi, cuối cùng hiểu được dụng ý của Lâm Lăng.“Ừ, làm phiền ngươi mau chóng làm cho thỏa đáng, tốt nhất nên là trước khi trời sáng.”Lâm Lăng gật đầu một cái, chợt cười hỏi: “Có hứng thú bỏ trốn cùng với ta không?”Bỏ trốn ư?Đào Linh khẽ run, không tin nổi người này còn có tâm trạng nói đùa.Xem ra hắn thực sự có cách rời khỏi.