Biên tập: Wen Hiệu đính: Tao là bố mày Đây là lần đầu tiên Tô Vũ đi đến nhà bạn trai mình - Mạc Tử. Mạc Tử là đàn anh khóa trên của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã bị vị nam thần này hớp hồn. Sau đó, cô đã cố liên lạc với anh, bí mật có công khai cũng có, tỏ tình hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng đồng ý. Sau khi yêu nhau, Mạc Tử đối với cô rất tốt, hết mực dịu dàng và ân cần, còn biết giữ khoảng cách với các cô gái khác. Bạn bè của Tô Vũ vẫn thường trêu rằng, phải chăng kiếp trước cô đã cứu cả thế giới hay là có cống hiến gì lớn lao mà kiếp này lại có thể may mắn đến vậy. Đến nỗi một người bạn thân của cô cũng phải chép miệng nói: "Mắt nhìn người của nam thần quả thực có vấn đề". Thật lòng mà nói, Tô Vũ rất xinh đẹp, gia cảnh cũng rất tốt, nhưng cô không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày đều ăn no chờ chết, về mặt tình cảm lại càng khó diễn tả bằng lời. Tô Vũ vốn đã mê mẩn cơ thể Mạc Tử từ lâu. Mỗi lần cô ám chỉ, lỗ tai của anh đều khẽ ửng đỏ, bất lực xoa đầu cô…

Chương 10

Si MêTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhBiên tập: Wen Hiệu đính: Tao là bố mày Đây là lần đầu tiên Tô Vũ đi đến nhà bạn trai mình - Mạc Tử. Mạc Tử là đàn anh khóa trên của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã bị vị nam thần này hớp hồn. Sau đó, cô đã cố liên lạc với anh, bí mật có công khai cũng có, tỏ tình hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng đồng ý. Sau khi yêu nhau, Mạc Tử đối với cô rất tốt, hết mực dịu dàng và ân cần, còn biết giữ khoảng cách với các cô gái khác. Bạn bè của Tô Vũ vẫn thường trêu rằng, phải chăng kiếp trước cô đã cứu cả thế giới hay là có cống hiến gì lớn lao mà kiếp này lại có thể may mắn đến vậy. Đến nỗi một người bạn thân của cô cũng phải chép miệng nói: "Mắt nhìn người của nam thần quả thực có vấn đề". Thật lòng mà nói, Tô Vũ rất xinh đẹp, gia cảnh cũng rất tốt, nhưng cô không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày đều ăn no chờ chết, về mặt tình cảm lại càng khó diễn tả bằng lời. Tô Vũ vốn đã mê mẩn cơ thể Mạc Tử từ lâu. Mỗi lần cô ám chỉ, lỗ tai của anh đều khẽ ửng đỏ, bất lực xoa đầu cô… Biên tập: WenHiệu đính: Mày là bố taoTrong thời gian nằm viện, tính tình của Mạc Hủ càng lúc càng không ổn định, trước mặt Tô Vũ thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ngay khi Tô Vũ rời khỏi tầm mắt, tâm trạng của cậu liền trở nên bất định, bắt đầu mất bình tĩnh mà ném đồ đạc, không cho ai được phép đến gần.Tô Vũ không thể làm gì khác trong tình huống hiện tại, cô chỉ sợ cậu lại một lần nữa nghĩ quẩn.Mạc Tử cũng đến thăm sau khi biết được tin, nhưng Mạc Hủ đã trở nên kích động khi nhìn thấy anh và hét lên: "Anh không được phép tới đây! Cút! Cút ngay! Cút! Cút!".Sau đó, cậu lại hoảng loạn tự lẩm bẩm với chính mình, "không, anh không được, không được gặp cô ấy, không được cô ấy".Mạc Tử nhắm mắt đau lòng rời đi mà không nói một lời.Vết thương của Mạc Hủ thực ra đã sớm bình phục, trước khi xuất viện, bác sĩ có tìm Tô Vũ nói: "Mặc dù vết thương trên cơ thể của bệnh nhân đã lành, nhưng tôi vẫn khuyên cô nên cho cậu ấy đến khoa tâm thần hoặc đi gặp chuyên gia tâm lý".Trong lòng Tô Vũ rất kinh ngạc, mọi chuyện sao lại thành ra như vậy rồi, cô gật đầu với bác sĩ đáp: "Được, tôi sẽ làm vậy".Một khoảng thời gian sau khi trở lại căn hộ, Tô Vũ cũng nhiều lần nhắc đến chuyện đi khám bệnh, Mạc Hủ luôn ôm cô tủi hờn nói: "Chị ơi, em không mắc bệnh, em không sao, chị đang ghét bỏ em sao?".Tô Vũ vội vàng phủ nhận, mặc dù Mạc Hủ đã trở nên rất dính cô trong khoảng thời gian này, nhưng những chuyện khác đều ổn, cậu cũng không mất bình tĩnh nữa, cho nên Tô Vũ cũng không nhất quyết đưa cậu đến gặp bác sĩ nữa.Một ngày nọ, trong khi Tô Vũ đang đi vắng, Mạc Hủ đã ghé thăm ngôi nhà mà cậu sống trước đây.Thời điểm Mạc Tử nhìn thấy cậu, vẻ mặt của anh sửng sốt nhưng cũng không nói gì mà để cậu vào trong.Sau khi Mạc Hủ đi vào, liền dùng khuôn mặt lãnh đạm trực tiếp nói ra ý định của mình: "Mạc Tử, sau này anh không cần gặp lại chị ấy nữa".Mạc Tử vừa nghĩ đã cảm thấy rất buồn cười: "Tại sao tôi không được gặp cô ấy, cô ấy vốn là bạn gái của tôi"."Bây giờ cô ấy là của tôi! Của tôi! Cô ấy là của tôi!""À, sao cậu dám cam đoan cô ấy sẽ luôn là của cậu". Mạc Tử cười tủm tỉm nhìn chàng trai vừa quen vừa lạ trước mặt, "cậu biết không, lần trước chúng tôi còn ôm nhau".Mạc Hủ lập tức bị chọc giận, tiến lên đấm mạnh vào khuôn mặt tươi cười kia, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ôm ấp lần trước, tim như bị xé nát, sắc mặt càng thêm hung ác, dữ tợn, "Mạc Tử, tại sao anh không chết đi! Nếu như anh chết thì tốt rồi! Tại sao lại có anh! Tại sao anh không chết đi!".Mạc Tử mang vẻ mặt không thể tin, vết máu trên khóe miệng cũng mặc kệ, nhìn cậu thanh niên trước mặt đang điên cuồng, "tiểu Hủ, em làm sao lại trở nên như vậy?"."Hahaha... Là anh cưỡng ép, là anh... Là các người ép tôi.""Anh không được phép gặp cô ấy, không được phép gặp cô ấy! Nếu không tôi sẽ giết anh!". Mạc Hủ điên loạn nói, sau đó liền loạng choạng bước ra ngoài.Mạc Tử nhíu mày, có gì đó không đúng, quá mức không thích hợp, thật ra lần nhập viện trước đó cũng rất không ổn, cho nên Mạc Hủ nhập viện lần trước là vì cái gì, thật sự chỉ là bị thương một chút như Tô Vũ nói sao?

Biên tập: Wen

Hiệu đính: Mày là bố tao

Trong thời gian nằm viện, tính tình của Mạc Hủ càng lúc càng không ổn định, trước mặt Tô Vũ thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ngay khi Tô Vũ rời khỏi tầm mắt, tâm trạng của cậu liền trở nên bất định, bắt đầu mất bình tĩnh mà ném đồ đạc, không cho ai được phép đến gần.

Tô Vũ không thể làm gì khác trong tình huống hiện tại, cô chỉ sợ cậu lại một lần nữa nghĩ quẩn.

Mạc Tử cũng đến thăm sau khi biết được tin, nhưng Mạc Hủ đã trở nên kích động khi nhìn thấy anh và hét lên: "Anh không được phép tới đây! Cút! Cút ngay! Cút! Cút!".

Sau đó, cậu lại hoảng loạn tự lẩm bẩm với chính mình, "không, anh không được, không được gặp cô ấy, không được cô ấy".

Mạc Tử nhắm mắt đau lòng rời đi mà không nói một lời.

Vết thương của Mạc Hủ thực ra đã sớm bình phục, trước khi xuất viện, bác sĩ có tìm Tô Vũ nói: "Mặc dù vết thương trên cơ thể của bệnh nhân đã lành, nhưng tôi vẫn khuyên cô nên cho cậu ấy đến khoa tâm thần hoặc đi gặp chuyên gia tâm lý".

Trong lòng Tô Vũ rất kinh ngạc, mọi chuyện sao lại thành ra như vậy rồi, cô gật đầu với bác sĩ đáp: "Được, tôi sẽ làm vậy".

Một khoảng thời gian sau khi trở lại căn hộ, Tô Vũ cũng nhiều lần nhắc đến chuyện đi khám bệnh, Mạc Hủ luôn ôm cô tủi hờn nói: "Chị ơi, em không mắc bệnh, em không sao, chị đang ghét bỏ em sao?".

Tô Vũ vội vàng phủ nhận, mặc dù Mạc Hủ đã trở nên rất dính cô trong khoảng thời gian này, nhưng những chuyện khác đều ổn, cậu cũng không mất bình tĩnh nữa, cho nên Tô Vũ cũng không nhất quyết đưa cậu đến gặp bác sĩ nữa.

Một ngày nọ, trong khi Tô Vũ đang đi vắng, Mạc Hủ đã ghé thăm ngôi nhà mà cậu sống trước đây.

Thời điểm Mạc Tử nhìn thấy cậu, vẻ mặt của anh sửng sốt nhưng cũng không nói gì mà để cậu vào trong.

Sau khi Mạc Hủ đi vào, liền dùng khuôn mặt lãnh đạm trực tiếp nói ra ý định của mình: "Mạc Tử, sau này anh không cần gặp lại chị ấy nữa".

Mạc Tử vừa nghĩ đã cảm thấy rất buồn cười: "Tại sao tôi không được gặp cô ấy, cô ấy vốn là bạn gái của tôi".

"Bây giờ cô ấy là của tôi! Của tôi! Cô ấy là của tôi!"

"À, sao cậu dám cam đoan cô ấy sẽ luôn là của cậu". Mạc Tử cười tủm tỉm nhìn chàng trai vừa quen vừa lạ trước mặt, "cậu biết không, lần trước chúng tôi còn ôm nhau".

Mạc Hủ lập tức bị chọc giận, tiến lên đấm mạnh vào khuôn mặt tươi cười kia, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ôm ấp lần trước, tim như bị xé nát, sắc mặt càng thêm hung ác, dữ tợn, "Mạc Tử, tại sao anh không chết đi! Nếu như anh chết thì tốt rồi! Tại sao lại có anh! Tại sao anh không chết đi!".

Mạc Tử mang vẻ mặt không thể tin, vết máu trên khóe miệng cũng mặc kệ, nhìn cậu thanh niên trước mặt đang điên cuồng, "tiểu Hủ, em làm sao lại trở nên như vậy?".

"Hahaha... Là anh cưỡng ép, là anh... Là các người ép tôi."

"Anh không được phép gặp cô ấy, không được phép gặp cô ấy! Nếu không tôi sẽ giết anh!". Mạc Hủ điên loạn nói, sau đó liền loạng choạng bước ra ngoài.

Mạc Tử nhíu mày, có gì đó không đúng, quá mức không thích hợp, thật ra lần nhập viện trước đó cũng rất không ổn, cho nên Mạc Hủ nhập viện lần trước là vì cái gì, thật sự chỉ là bị thương một chút như Tô Vũ nói sao?

Si MêTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhBiên tập: Wen Hiệu đính: Tao là bố mày Đây là lần đầu tiên Tô Vũ đi đến nhà bạn trai mình - Mạc Tử. Mạc Tử là đàn anh khóa trên của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã bị vị nam thần này hớp hồn. Sau đó, cô đã cố liên lạc với anh, bí mật có công khai cũng có, tỏ tình hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng đồng ý. Sau khi yêu nhau, Mạc Tử đối với cô rất tốt, hết mực dịu dàng và ân cần, còn biết giữ khoảng cách với các cô gái khác. Bạn bè của Tô Vũ vẫn thường trêu rằng, phải chăng kiếp trước cô đã cứu cả thế giới hay là có cống hiến gì lớn lao mà kiếp này lại có thể may mắn đến vậy. Đến nỗi một người bạn thân của cô cũng phải chép miệng nói: "Mắt nhìn người của nam thần quả thực có vấn đề". Thật lòng mà nói, Tô Vũ rất xinh đẹp, gia cảnh cũng rất tốt, nhưng cô không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày đều ăn no chờ chết, về mặt tình cảm lại càng khó diễn tả bằng lời. Tô Vũ vốn đã mê mẩn cơ thể Mạc Tử từ lâu. Mỗi lần cô ám chỉ, lỗ tai của anh đều khẽ ửng đỏ, bất lực xoa đầu cô… Biên tập: WenHiệu đính: Mày là bố taoTrong thời gian nằm viện, tính tình của Mạc Hủ càng lúc càng không ổn định, trước mặt Tô Vũ thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ngay khi Tô Vũ rời khỏi tầm mắt, tâm trạng của cậu liền trở nên bất định, bắt đầu mất bình tĩnh mà ném đồ đạc, không cho ai được phép đến gần.Tô Vũ không thể làm gì khác trong tình huống hiện tại, cô chỉ sợ cậu lại một lần nữa nghĩ quẩn.Mạc Tử cũng đến thăm sau khi biết được tin, nhưng Mạc Hủ đã trở nên kích động khi nhìn thấy anh và hét lên: "Anh không được phép tới đây! Cút! Cút ngay! Cút! Cút!".Sau đó, cậu lại hoảng loạn tự lẩm bẩm với chính mình, "không, anh không được, không được gặp cô ấy, không được cô ấy".Mạc Tử nhắm mắt đau lòng rời đi mà không nói một lời.Vết thương của Mạc Hủ thực ra đã sớm bình phục, trước khi xuất viện, bác sĩ có tìm Tô Vũ nói: "Mặc dù vết thương trên cơ thể của bệnh nhân đã lành, nhưng tôi vẫn khuyên cô nên cho cậu ấy đến khoa tâm thần hoặc đi gặp chuyên gia tâm lý".Trong lòng Tô Vũ rất kinh ngạc, mọi chuyện sao lại thành ra như vậy rồi, cô gật đầu với bác sĩ đáp: "Được, tôi sẽ làm vậy".Một khoảng thời gian sau khi trở lại căn hộ, Tô Vũ cũng nhiều lần nhắc đến chuyện đi khám bệnh, Mạc Hủ luôn ôm cô tủi hờn nói: "Chị ơi, em không mắc bệnh, em không sao, chị đang ghét bỏ em sao?".Tô Vũ vội vàng phủ nhận, mặc dù Mạc Hủ đã trở nên rất dính cô trong khoảng thời gian này, nhưng những chuyện khác đều ổn, cậu cũng không mất bình tĩnh nữa, cho nên Tô Vũ cũng không nhất quyết đưa cậu đến gặp bác sĩ nữa.Một ngày nọ, trong khi Tô Vũ đang đi vắng, Mạc Hủ đã ghé thăm ngôi nhà mà cậu sống trước đây.Thời điểm Mạc Tử nhìn thấy cậu, vẻ mặt của anh sửng sốt nhưng cũng không nói gì mà để cậu vào trong.Sau khi Mạc Hủ đi vào, liền dùng khuôn mặt lãnh đạm trực tiếp nói ra ý định của mình: "Mạc Tử, sau này anh không cần gặp lại chị ấy nữa".Mạc Tử vừa nghĩ đã cảm thấy rất buồn cười: "Tại sao tôi không được gặp cô ấy, cô ấy vốn là bạn gái của tôi"."Bây giờ cô ấy là của tôi! Của tôi! Cô ấy là của tôi!""À, sao cậu dám cam đoan cô ấy sẽ luôn là của cậu". Mạc Tử cười tủm tỉm nhìn chàng trai vừa quen vừa lạ trước mặt, "cậu biết không, lần trước chúng tôi còn ôm nhau".Mạc Hủ lập tức bị chọc giận, tiến lên đấm mạnh vào khuôn mặt tươi cười kia, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ôm ấp lần trước, tim như bị xé nát, sắc mặt càng thêm hung ác, dữ tợn, "Mạc Tử, tại sao anh không chết đi! Nếu như anh chết thì tốt rồi! Tại sao lại có anh! Tại sao anh không chết đi!".Mạc Tử mang vẻ mặt không thể tin, vết máu trên khóe miệng cũng mặc kệ, nhìn cậu thanh niên trước mặt đang điên cuồng, "tiểu Hủ, em làm sao lại trở nên như vậy?"."Hahaha... Là anh cưỡng ép, là anh... Là các người ép tôi.""Anh không được phép gặp cô ấy, không được phép gặp cô ấy! Nếu không tôi sẽ giết anh!". Mạc Hủ điên loạn nói, sau đó liền loạng choạng bước ra ngoài.Mạc Tử nhíu mày, có gì đó không đúng, quá mức không thích hợp, thật ra lần nhập viện trước đó cũng rất không ổn, cho nên Mạc Hủ nhập viện lần trước là vì cái gì, thật sự chỉ là bị thương một chút như Tô Vũ nói sao?

Chương 10