Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang…

Chương 18: 18: Kiếm Ăn Trên Núi 1

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Cẩn Du nhanh chân hơn, những bước đi vẫn không có chuyện gì.Tô Khuynh Nhan bất lực cười, nếu đệ ấy muốn làm thì cứ để đệ ấy làm đi.Đôi khi cưng chiều ai đó quá mức cũng là đang hủy hoại người ấy.Đến bờ suối, Tô Cẩn Du đặt đống củi xuống, tò mò đứng bên cạnh Tô Khuynh Nhan.Tô Khuynh Nhan ngồi xổm xuống, lấy một củ khoai tây ra rồi chà sạch đất bẩn bằng nước suối."Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Đệ nghe bà trưởng thôn nói rằng mấy thứ này có độc đấy, nhất định không được ăn đâu.Tỷ muốn rửa sạch rồi lén đem về cho nương của Cường Cường ăn, để bà ấy bị tiêu chảy phải không?"Trước kia Tô Khuynh Nhan hay làm luôn phần việc của nhóc, bảo nhóc ra ngoài kia chơi với bạn.Nhưng trong thôn lại chẳng có gì để chơi, mà mấy đứa trẻ ở độ tuổi này là chúa nghịch, không thể thiếu mấy trò đùa quái ác.Trên núi có mấy cây ba đậu dại.Mấy đứa nhỏ thấy ai không vừa mắt thì sẽ lén bỏ một ít hạt ba đậu vào đồ ăn của người này.Tô Cẩn Du tưởng rằng Tô Khuynh Nhan đào khoai tây cũng giống như mấy đứa bạn muốn hại người khác của nhóc, suy nghĩ mãi, nhóc mới khó xử nói: "Tỷ tỷ, đừng cho nương của Cường Cường ăn mấy cái này được không ạ?""Tuy nương của Cường Cường đối xử với chúng ta không được tốt lắm, nhưng bà trưởng thôn nói những thứ này mà ăn vào có khi sẽ chết người đấy.Nếu nương của Cường Cường mất rồi, Cường Cường cũng sẽ giống ta, không có nương.Mà không có nương là sẽ bị người khác bắt nạt đấy ạ."Lúc đầu nghe Tô Cẩn Du nói, Tô Khuynh Nhan sửng sốt, vẫn còn thắc mắc đệ ấy đang nghĩ cái gì vậy.Nàng vẫn chưa hết kinh ngạc, nghe đệ đệ nói tiếp thì lại đau lòng.Đệ đệ của nàng đáng yêu quá đi.Bị hành hạ như vậy nhưng vẫn lo cho người bắt nạt mình sẽ bị bắt nạt.Nàng không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu Tô Cẩn Du, nói: "Được được được, tỷ sẽ không cho nương của Cường Cường ăn cái này đâu, tỷ nghe Tiểu Du nhé.""Vâng ạ, cũng đừng cho ai cả.Bà trưởng thôn bảo rằng chúng ta phải ngoan, không được hùa theo theo bọn người ác độc khác." Tô Cẩn Du hớn hở nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là một người tốt.Rồi không biết nhóc lại nghĩ tới cái gì nữa, ánh mắt có chút xíu ghét bỏ, bĩu môi nói: "Tỷ có phải trát đất lên tóc đệ không vậy?Tô Khuynh Nhan: "...!" Về điểm ám ảnh sạch sẽ này thì đúng là tỷ đệ ruột rồi.Nàng quay người lại tiếp tục rửa khoai tây, trong đầu nàng nhớ lại lời Tô Cẩn Du nói, đệ ấy nói mấy củ này có độc?Nàng lục lại trí nhớ của nguyên chủ, hóa ra là trước đây cũng có người đào được khoai tây, đem về nhà ăn rồi bắt đầu có dấu hiệu trúng độc.Từ đây mọi người truyền tai nhau rằng khoai tây có độc, không ăn được.Do vậy khoai tây không phổ biến ở triều đại này.Tô Khuynh Nhan nghĩ ngợi một lát, cảm thấy bọn họ có lẽ ăn phải khoai tây vỏ xanh hoặc củ đang nảy mầm.Trên thực tế, thân và lá khoai tây có độc, ngay cả củ cũng có độc, đặc biệt là khoai tây dại, độc tính cực kỳ cao.Sử dụng khoai tây không đúng cách có thể dẫn tới ngộ độc solanine, nhức đầu, tiêu chảy, co giật, hôn mê và thậm chí là tử vong.Nhưng chỉ cần biết cách phân biệt loại khoai tây nào có độc và loại nào có thể ăn được, ta sẽ khám phá ra vẻ đẹp của loài thực vật này..

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Cẩn Du nhanh chân hơn, những bước đi vẫn không có chuyện gì.Tô Khuynh Nhan bất lực cười, nếu đệ ấy muốn làm thì cứ để đệ ấy làm đi.Đôi khi cưng chiều ai đó quá mức cũng là đang hủy hoại người ấy.Đến bờ suối, Tô Cẩn Du đặt đống củi xuống, tò mò đứng bên cạnh Tô Khuynh Nhan.Tô Khuynh Nhan ngồi xổm xuống, lấy một củ khoai tây ra rồi chà sạch đất bẩn bằng nước suối."Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Đệ nghe bà trưởng thôn nói rằng mấy thứ này có độc đấy, nhất định không được ăn đâu.Tỷ muốn rửa sạch rồi lén đem về cho nương của Cường Cường ăn, để bà ấy bị tiêu chảy phải không?"Trước kia Tô Khuynh Nhan hay làm luôn phần việc của nhóc, bảo nhóc ra ngoài kia chơi với bạn.Nhưng trong thôn lại chẳng có gì để chơi, mà mấy đứa trẻ ở độ tuổi này là chúa nghịch, không thể thiếu mấy trò đùa quái ác.Trên núi có mấy cây ba đậu dại.Mấy đứa nhỏ thấy ai không vừa mắt thì sẽ lén bỏ một ít hạt ba đậu vào đồ ăn của người này.Tô Cẩn Du tưởng rằng Tô Khuynh Nhan đào khoai tây cũng giống như mấy đứa bạn muốn hại người khác của nhóc, suy nghĩ mãi, nhóc mới khó xử nói: "Tỷ tỷ, đừng cho nương của Cường Cường ăn mấy cái này được không ạ?""Tuy nương của Cường Cường đối xử với chúng ta không được tốt lắm, nhưng bà trưởng thôn nói những thứ này mà ăn vào có khi sẽ chết người đấy.Nếu nương của Cường Cường mất rồi, Cường Cường cũng sẽ giống ta, không có nương.Mà không có nương là sẽ bị người khác bắt nạt đấy ạ."Lúc đầu nghe Tô Cẩn Du nói, Tô Khuynh Nhan sửng sốt, vẫn còn thắc mắc đệ ấy đang nghĩ cái gì vậy.Nàng vẫn chưa hết kinh ngạc, nghe đệ đệ nói tiếp thì lại đau lòng.Đệ đệ của nàng đáng yêu quá đi.Bị hành hạ như vậy nhưng vẫn lo cho người bắt nạt mình sẽ bị bắt nạt.Nàng không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu Tô Cẩn Du, nói: "Được được được, tỷ sẽ không cho nương của Cường Cường ăn cái này đâu, tỷ nghe Tiểu Du nhé.""Vâng ạ, cũng đừng cho ai cả.Bà trưởng thôn bảo rằng chúng ta phải ngoan, không được hùa theo theo bọn người ác độc khác." Tô Cẩn Du hớn hở nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là một người tốt.Rồi không biết nhóc lại nghĩ tới cái gì nữa, ánh mắt có chút xíu ghét bỏ, bĩu môi nói: "Tỷ có phải trát đất lên tóc đệ không vậy?Tô Khuynh Nhan: "...!" Về điểm ám ảnh sạch sẽ này thì đúng là tỷ đệ ruột rồi.Nàng quay người lại tiếp tục rửa khoai tây, trong đầu nàng nhớ lại lời Tô Cẩn Du nói, đệ ấy nói mấy củ này có độc?Nàng lục lại trí nhớ của nguyên chủ, hóa ra là trước đây cũng có người đào được khoai tây, đem về nhà ăn rồi bắt đầu có dấu hiệu trúng độc.Từ đây mọi người truyền tai nhau rằng khoai tây có độc, không ăn được.Do vậy khoai tây không phổ biến ở triều đại này.Tô Khuynh Nhan nghĩ ngợi một lát, cảm thấy bọn họ có lẽ ăn phải khoai tây vỏ xanh hoặc củ đang nảy mầm.Trên thực tế, thân và lá khoai tây có độc, ngay cả củ cũng có độc, đặc biệt là khoai tây dại, độc tính cực kỳ cao.Sử dụng khoai tây không đúng cách có thể dẫn tới ngộ độc solanine, nhức đầu, tiêu chảy, co giật, hôn mê và thậm chí là tử vong.Nhưng chỉ cần biết cách phân biệt loại khoai tây nào có độc và loại nào có thể ăn được, ta sẽ khám phá ra vẻ đẹp của loài thực vật này..

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Cẩn Du nhanh chân hơn, những bước đi vẫn không có chuyện gì.Tô Khuynh Nhan bất lực cười, nếu đệ ấy muốn làm thì cứ để đệ ấy làm đi.Đôi khi cưng chiều ai đó quá mức cũng là đang hủy hoại người ấy.Đến bờ suối, Tô Cẩn Du đặt đống củi xuống, tò mò đứng bên cạnh Tô Khuynh Nhan.Tô Khuynh Nhan ngồi xổm xuống, lấy một củ khoai tây ra rồi chà sạch đất bẩn bằng nước suối."Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Đệ nghe bà trưởng thôn nói rằng mấy thứ này có độc đấy, nhất định không được ăn đâu.Tỷ muốn rửa sạch rồi lén đem về cho nương của Cường Cường ăn, để bà ấy bị tiêu chảy phải không?"Trước kia Tô Khuynh Nhan hay làm luôn phần việc của nhóc, bảo nhóc ra ngoài kia chơi với bạn.Nhưng trong thôn lại chẳng có gì để chơi, mà mấy đứa trẻ ở độ tuổi này là chúa nghịch, không thể thiếu mấy trò đùa quái ác.Trên núi có mấy cây ba đậu dại.Mấy đứa nhỏ thấy ai không vừa mắt thì sẽ lén bỏ một ít hạt ba đậu vào đồ ăn của người này.Tô Cẩn Du tưởng rằng Tô Khuynh Nhan đào khoai tây cũng giống như mấy đứa bạn muốn hại người khác của nhóc, suy nghĩ mãi, nhóc mới khó xử nói: "Tỷ tỷ, đừng cho nương của Cường Cường ăn mấy cái này được không ạ?""Tuy nương của Cường Cường đối xử với chúng ta không được tốt lắm, nhưng bà trưởng thôn nói những thứ này mà ăn vào có khi sẽ chết người đấy.Nếu nương của Cường Cường mất rồi, Cường Cường cũng sẽ giống ta, không có nương.Mà không có nương là sẽ bị người khác bắt nạt đấy ạ."Lúc đầu nghe Tô Cẩn Du nói, Tô Khuynh Nhan sửng sốt, vẫn còn thắc mắc đệ ấy đang nghĩ cái gì vậy.Nàng vẫn chưa hết kinh ngạc, nghe đệ đệ nói tiếp thì lại đau lòng.Đệ đệ của nàng đáng yêu quá đi.Bị hành hạ như vậy nhưng vẫn lo cho người bắt nạt mình sẽ bị bắt nạt.Nàng không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu Tô Cẩn Du, nói: "Được được được, tỷ sẽ không cho nương của Cường Cường ăn cái này đâu, tỷ nghe Tiểu Du nhé.""Vâng ạ, cũng đừng cho ai cả.Bà trưởng thôn bảo rằng chúng ta phải ngoan, không được hùa theo theo bọn người ác độc khác." Tô Cẩn Du hớn hở nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là một người tốt.Rồi không biết nhóc lại nghĩ tới cái gì nữa, ánh mắt có chút xíu ghét bỏ, bĩu môi nói: "Tỷ có phải trát đất lên tóc đệ không vậy?Tô Khuynh Nhan: "...!" Về điểm ám ảnh sạch sẽ này thì đúng là tỷ đệ ruột rồi.Nàng quay người lại tiếp tục rửa khoai tây, trong đầu nàng nhớ lại lời Tô Cẩn Du nói, đệ ấy nói mấy củ này có độc?Nàng lục lại trí nhớ của nguyên chủ, hóa ra là trước đây cũng có người đào được khoai tây, đem về nhà ăn rồi bắt đầu có dấu hiệu trúng độc.Từ đây mọi người truyền tai nhau rằng khoai tây có độc, không ăn được.Do vậy khoai tây không phổ biến ở triều đại này.Tô Khuynh Nhan nghĩ ngợi một lát, cảm thấy bọn họ có lẽ ăn phải khoai tây vỏ xanh hoặc củ đang nảy mầm.Trên thực tế, thân và lá khoai tây có độc, ngay cả củ cũng có độc, đặc biệt là khoai tây dại, độc tính cực kỳ cao.Sử dụng khoai tây không đúng cách có thể dẫn tới ngộ độc solanine, nhức đầu, tiêu chảy, co giật, hôn mê và thậm chí là tử vong.Nhưng chỉ cần biết cách phân biệt loại khoai tây nào có độc và loại nào có thể ăn được, ta sẽ khám phá ra vẻ đẹp của loài thực vật này..

Chương 18: 18: Kiếm Ăn Trên Núi 1