Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang…

Chương 19: 19: Kiếm Ăn Trên Núi 2

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Tỷ tỷ, nếu không phải cho người khác, vậy thì tỷ đào tụi nó ra làm gì vậy ạ? Có phải tỷ thấy cuộc sống bây giờ của chúng ta khổ quá nên muốn kéo đệ đi gặp nương sao?"Tô Cẩn Du đang ngồi bên suối lau sạch đất bẩn ở trên tóc, tò mò hỏi.Trời ạ…Trong đầu đệ đệ của nàng đang nghĩ cái gì vậy.Nhìn khoai tây thì nghĩ tới hại người, bây giờ thì là tự sát.Nàng đột nhiên không biết đáp lại thế nào.Tô Cẩn Du đợi mãi không thấy nàng trả lời, cảm thấy nhóc chắc là đã đoán đúng rồi.Nghĩ tới việc mình sắp trúng độc mà chết, nhóc sợ hãi nuốt nước bọt, vẫn dũng cảm nói: "Nếu tỷ muốn, vậy đệ chắc chắn sẽ ăn.Đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm nương vậy."Tô Khuynh Nhan: "..."Nàng chỉ muốn đào vài củ khoai tây lót dạ cho hai người thôi mà.Bây giờ thì nàng hơi do dự rồi.Có nên cho đệ ấy ăn không nhỉ…"Tiểu Du, sao đệ… có mấy cái suy nghĩ đáng sợ như vậy?Tô Cẩn Du ngây thơ chớp mắt, thắc mắc hỏi: "Đáng sợ ạ? Nhưng đây là ý của tỷ mà.Đệ nghe bà trưởng thôn kể là thôn bên cạnh có một nhà nọ vì quá khổ sở, nên cha của bọn họ đã đi mua thuốc độc về cho mọi người uống, sau đó chết sạch.""Cuộc sống của chúng ta không phải cũng rất khổ sao?"Ra là bà trưởng thôn nói với đệ ấy…"Tiểu Du à, đệ phải tin tỷ chứ.Chúng ta còn phải sống tốt cùng với ông bà nội nữa nên tỷ sẽ không để tàn nhẫn tới mức đầu độc mọi người đâu…""Tiểu Du sau này ở bên cạnh tỷ tỷ nhiều hơn giúp tỷ tỷ nhiều hơn nhé..."Nói đến phần sau, Tô Khuynh Nhan suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói câu đó.Bà trưởng thôn thực sự rất tốt với tỷ đệ bọn họ, nhóc cũng rất thích một bà lão hiền lành như bà ấy.Có điều một tên nhóc chín tuổi như Tô Cẩn Du, vẫn thường đi nghe những lời không hay mà mấy bà lão hay bàn tán về nhà này nhà kia, nàng sợ rằng lúc nào đó Tô Cẩn Du sẽ lại có những ý nghĩ kỳ quặc.Rửa sạch xong mấy củ khoai tây, Tô Khuynh Nhan dùng lá cây lau nước trên khoai tây."Tiểu Du, đệ chất những chiếc lá khô đó thành một đống rồi đặt cành cây khô lên trên đi."Để tránh Tô Cẩn Du lại hỏi thêm mấy câu hỏi trên trời dưới đất, Tô Khuynh Nhan đã kiếm bừa một việc gì đó để nhóc làm.Trong lúc Tô Cẩn Du làm việc, nàng đã bước tới một bên và tìm thấy hai viên đá, kiếp trước nàng đã đã từng tham gia huấn luyện phát triển ngoài trời, và một trong những mục huấn luyện đó là tự tạo ra lửa bằng đá.Thứ mà Tô Khuynh Nhan đang tìm kiếm là hai viên đá cứng, nàng gõ viên này vào viên kia, những viên đá bắt đầu bốc khói, lúc này phải thổi hoặc quạt từ từ để nó bốc cháy thành một ngọn lửa lớn.Những chiếc lá bên dưới nhanh chóng bị bén lửa, lửa cũng lan đến đốt cháy những cành khô phía trên, Tô Khuynh Nhan đi tìm một khúc gỗ khác, dùng đá nhọn gõ gõ vào một vết nứt, rồi dùng lực mạnh tách nó ra.Gỗ trên núi phơi nắng lâu ngày, bên trong đã có nhiều đầu mấu nên rất khó tách rời.Nàng đặt những mảnh gỗ vụn lên trên đống lửa đang cháy, lửa càng lúc càng lớn, gỗ cũng dần biến thành than.Lúc này, Tô Khuynh Nhan đặt khoai tây đã rửa sạch lên trên đống than, lật than ở phía dưới phủ lên chốc khoai tây rồi đặt một lớp lá khô, nhánh cây khô và khúc gỗ khô lên trên để lửa tiếp tục cháy..

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Tỷ tỷ, nếu không phải cho người khác, vậy thì tỷ đào tụi nó ra làm gì vậy ạ? Có phải tỷ thấy cuộc sống bây giờ của chúng ta khổ quá nên muốn kéo đệ đi gặp nương sao?"Tô Cẩn Du đang ngồi bên suối lau sạch đất bẩn ở trên tóc, tò mò hỏi.Trời ạ…Trong đầu đệ đệ của nàng đang nghĩ cái gì vậy.Nhìn khoai tây thì nghĩ tới hại người, bây giờ thì là tự sát.Nàng đột nhiên không biết đáp lại thế nào.Tô Cẩn Du đợi mãi không thấy nàng trả lời, cảm thấy nhóc chắc là đã đoán đúng rồi.Nghĩ tới việc mình sắp trúng độc mà chết, nhóc sợ hãi nuốt nước bọt, vẫn dũng cảm nói: "Nếu tỷ muốn, vậy đệ chắc chắn sẽ ăn.Đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm nương vậy."Tô Khuynh Nhan: "..."Nàng chỉ muốn đào vài củ khoai tây lót dạ cho hai người thôi mà.Bây giờ thì nàng hơi do dự rồi.Có nên cho đệ ấy ăn không nhỉ…"Tiểu Du, sao đệ… có mấy cái suy nghĩ đáng sợ như vậy?Tô Cẩn Du ngây thơ chớp mắt, thắc mắc hỏi: "Đáng sợ ạ? Nhưng đây là ý của tỷ mà.Đệ nghe bà trưởng thôn kể là thôn bên cạnh có một nhà nọ vì quá khổ sở, nên cha của bọn họ đã đi mua thuốc độc về cho mọi người uống, sau đó chết sạch.""Cuộc sống của chúng ta không phải cũng rất khổ sao?"Ra là bà trưởng thôn nói với đệ ấy…"Tiểu Du à, đệ phải tin tỷ chứ.Chúng ta còn phải sống tốt cùng với ông bà nội nữa nên tỷ sẽ không để tàn nhẫn tới mức đầu độc mọi người đâu…""Tiểu Du sau này ở bên cạnh tỷ tỷ nhiều hơn giúp tỷ tỷ nhiều hơn nhé..."Nói đến phần sau, Tô Khuynh Nhan suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói câu đó.Bà trưởng thôn thực sự rất tốt với tỷ đệ bọn họ, nhóc cũng rất thích một bà lão hiền lành như bà ấy.Có điều một tên nhóc chín tuổi như Tô Cẩn Du, vẫn thường đi nghe những lời không hay mà mấy bà lão hay bàn tán về nhà này nhà kia, nàng sợ rằng lúc nào đó Tô Cẩn Du sẽ lại có những ý nghĩ kỳ quặc.Rửa sạch xong mấy củ khoai tây, Tô Khuynh Nhan dùng lá cây lau nước trên khoai tây."Tiểu Du, đệ chất những chiếc lá khô đó thành một đống rồi đặt cành cây khô lên trên đi."Để tránh Tô Cẩn Du lại hỏi thêm mấy câu hỏi trên trời dưới đất, Tô Khuynh Nhan đã kiếm bừa một việc gì đó để nhóc làm.Trong lúc Tô Cẩn Du làm việc, nàng đã bước tới một bên và tìm thấy hai viên đá, kiếp trước nàng đã đã từng tham gia huấn luyện phát triển ngoài trời, và một trong những mục huấn luyện đó là tự tạo ra lửa bằng đá.Thứ mà Tô Khuynh Nhan đang tìm kiếm là hai viên đá cứng, nàng gõ viên này vào viên kia, những viên đá bắt đầu bốc khói, lúc này phải thổi hoặc quạt từ từ để nó bốc cháy thành một ngọn lửa lớn.Những chiếc lá bên dưới nhanh chóng bị bén lửa, lửa cũng lan đến đốt cháy những cành khô phía trên, Tô Khuynh Nhan đi tìm một khúc gỗ khác, dùng đá nhọn gõ gõ vào một vết nứt, rồi dùng lực mạnh tách nó ra.Gỗ trên núi phơi nắng lâu ngày, bên trong đã có nhiều đầu mấu nên rất khó tách rời.Nàng đặt những mảnh gỗ vụn lên trên đống lửa đang cháy, lửa càng lúc càng lớn, gỗ cũng dần biến thành than.Lúc này, Tô Khuynh Nhan đặt khoai tây đã rửa sạch lên trên đống than, lật than ở phía dưới phủ lên chốc khoai tây rồi đặt một lớp lá khô, nhánh cây khô và khúc gỗ khô lên trên để lửa tiếp tục cháy..

Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập MạpTác giả: Tô Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaNam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất. Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên. “! Vương đại ca, chậm một chút! Đừng, nhanh như vậy! ”Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt. Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây. Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ. Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang… Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"Tỷ tỷ, nếu không phải cho người khác, vậy thì tỷ đào tụi nó ra làm gì vậy ạ? Có phải tỷ thấy cuộc sống bây giờ của chúng ta khổ quá nên muốn kéo đệ đi gặp nương sao?"Tô Cẩn Du đang ngồi bên suối lau sạch đất bẩn ở trên tóc, tò mò hỏi.Trời ạ…Trong đầu đệ đệ của nàng đang nghĩ cái gì vậy.Nhìn khoai tây thì nghĩ tới hại người, bây giờ thì là tự sát.Nàng đột nhiên không biết đáp lại thế nào.Tô Cẩn Du đợi mãi không thấy nàng trả lời, cảm thấy nhóc chắc là đã đoán đúng rồi.Nghĩ tới việc mình sắp trúng độc mà chết, nhóc sợ hãi nuốt nước bọt, vẫn dũng cảm nói: "Nếu tỷ muốn, vậy đệ chắc chắn sẽ ăn.Đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm nương vậy."Tô Khuynh Nhan: "..."Nàng chỉ muốn đào vài củ khoai tây lót dạ cho hai người thôi mà.Bây giờ thì nàng hơi do dự rồi.Có nên cho đệ ấy ăn không nhỉ…"Tiểu Du, sao đệ… có mấy cái suy nghĩ đáng sợ như vậy?Tô Cẩn Du ngây thơ chớp mắt, thắc mắc hỏi: "Đáng sợ ạ? Nhưng đây là ý của tỷ mà.Đệ nghe bà trưởng thôn kể là thôn bên cạnh có một nhà nọ vì quá khổ sở, nên cha của bọn họ đã đi mua thuốc độc về cho mọi người uống, sau đó chết sạch.""Cuộc sống của chúng ta không phải cũng rất khổ sao?"Ra là bà trưởng thôn nói với đệ ấy…"Tiểu Du à, đệ phải tin tỷ chứ.Chúng ta còn phải sống tốt cùng với ông bà nội nữa nên tỷ sẽ không để tàn nhẫn tới mức đầu độc mọi người đâu…""Tiểu Du sau này ở bên cạnh tỷ tỷ nhiều hơn giúp tỷ tỷ nhiều hơn nhé..."Nói đến phần sau, Tô Khuynh Nhan suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói câu đó.Bà trưởng thôn thực sự rất tốt với tỷ đệ bọn họ, nhóc cũng rất thích một bà lão hiền lành như bà ấy.Có điều một tên nhóc chín tuổi như Tô Cẩn Du, vẫn thường đi nghe những lời không hay mà mấy bà lão hay bàn tán về nhà này nhà kia, nàng sợ rằng lúc nào đó Tô Cẩn Du sẽ lại có những ý nghĩ kỳ quặc.Rửa sạch xong mấy củ khoai tây, Tô Khuynh Nhan dùng lá cây lau nước trên khoai tây."Tiểu Du, đệ chất những chiếc lá khô đó thành một đống rồi đặt cành cây khô lên trên đi."Để tránh Tô Cẩn Du lại hỏi thêm mấy câu hỏi trên trời dưới đất, Tô Khuynh Nhan đã kiếm bừa một việc gì đó để nhóc làm.Trong lúc Tô Cẩn Du làm việc, nàng đã bước tới một bên và tìm thấy hai viên đá, kiếp trước nàng đã đã từng tham gia huấn luyện phát triển ngoài trời, và một trong những mục huấn luyện đó là tự tạo ra lửa bằng đá.Thứ mà Tô Khuynh Nhan đang tìm kiếm là hai viên đá cứng, nàng gõ viên này vào viên kia, những viên đá bắt đầu bốc khói, lúc này phải thổi hoặc quạt từ từ để nó bốc cháy thành một ngọn lửa lớn.Những chiếc lá bên dưới nhanh chóng bị bén lửa, lửa cũng lan đến đốt cháy những cành khô phía trên, Tô Khuynh Nhan đi tìm một khúc gỗ khác, dùng đá nhọn gõ gõ vào một vết nứt, rồi dùng lực mạnh tách nó ra.Gỗ trên núi phơi nắng lâu ngày, bên trong đã có nhiều đầu mấu nên rất khó tách rời.Nàng đặt những mảnh gỗ vụn lên trên đống lửa đang cháy, lửa càng lúc càng lớn, gỗ cũng dần biến thành than.Lúc này, Tô Khuynh Nhan đặt khoai tây đã rửa sạch lên trên đống than, lật than ở phía dưới phủ lên chốc khoai tây rồi đặt một lớp lá khô, nhánh cây khô và khúc gỗ khô lên trên để lửa tiếp tục cháy..

Chương 19: 19: Kiếm Ăn Trên Núi 2