Ô tô chạy nhanh trong đêm đen, trong xe không khí nặng nề mà đọng lại. Giống như theo thời gian trôi đi, thì dưỡng khí càng ngày càng mỏng manh. Trì Thược ngồi ở phía sau xe, cả người đều cứng ngắc, động cũng không dám động. Bên cạnh cậu còn ngồi một người khác, độ tồn tại cực kì mãnh liệt. Hơn nữa tầm mắt của người đàn ông này luôn dừng trên người Trì Thược, khiến cậu cảm thấy không khí càng thêm ngột ngạt, khó thở. Ngón tay của Trì Thược đặt trên đầu gối thoáng nhúc nhích một chút, nhưng khí lực muốn nâng cánh tay lên tại thời điểm nhìn thấy khuôn mặt âm u của người đàn ông này dần trầm xuống, liền biến mất không còn một mảnh. Trì Thược không có cách nào nâng cánh tay của mình, đem cửa kính xe kéo xuống. Nếu sớm biết mình sẽ lên nhầm xe, thì Trì Thược thà rằng đi bộ về nhà cũng sẽ quyết định khi nhìn thấy chiếc xe này liền tránh thật xa. Trì Thược hận không thể quay lại quá khứ, đem bản thân mình lúc đó gấp gáp mở cửa xe cho một bạt tai. Làm sao cậu có thể mắt mù như vậy, ngay cả xe…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...