Tác giả:

-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu…

Chương 16: Chương 16

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Nở một nụ cười tựa như an ủi bản thân mình.Cô đã mạnh mẽ, đã cố gắng mạnh mẽ được như ngày hôm nay.Đã cố gắng vượt qua tất cả mọi chuyện.Cô đã rất mạnh mẽ rồi mà đúng không....Nước mắt cô bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú, khóc gì chứ.Cô đã từng nghĩ rằng nước mặt cô đã cạn kiệt vào đúng 7 năm trước đây rồi chứ.Tại sao đến giờ vẫn còn có thể khóc ?Thật yếu đuối, tại sao cô có thể yếu đuối đến như vậy chứ.Cô đã từng rất mạnh mẽ vượt qua tất cả mọi chuyện.Mọi giong bão đều đã đi qua, mọi đau thương cũng đã từng gồng gánh trên đôi vãi nhỏ bé này.Mà tại sao cho đến giờ phút này, cô lại yếu đuối đến như vậy.Hận không thể cào xé bản thân mình để cho nỗi đau dằn xé sự yếu đuối đang rơi trên gương mặt đẫm nước này.Đưa đôi tay vuốt nhẹ lên gương mặt, vuốt ngang đôi mắt.Xuống miệng rồi dừng lại.- Muốn hận anh, nhưng lại yêu anh.Muốn yêu anh, nhưng hận thù không cho phép....Còn gì đau hơn khi yêu người ta nhưng lại không đến được với người ta.Hận thù luôn khiến tất cả chúng ta mù mắt chẳng thấy gì.Thứ khiến chúng ta ngu muội nhất chính là tình yêu.Và thứ khiến chúng ta không bỏ được, chính là hận thù với người mình yêu.Có ai yêu mà không thương không hận.Chính là vì anh đã ban tặng cô quá nhiều tổn thương.Đến nỗi tình yêu của cô có vị tha đến mấy, cũng chẳng thể nào rửa sạch những điều mà anh đã làm bao năm qua.Từ những đau đớn dằn xé tâm can, đến những vết sẹo không thể nào xóa mờ.Phải chi ngày đó anh dành cho cô một chút tin tưởng dù chỉ là nhỏ nhất.Thì có lẻ giờ đây, mọi lỗi lầm của anh dù cho kinh thiên động địa.Cô cũng có thể rũ lòng tha thứ, nhưng không....anh không nỡ bố thí cho cô một ánh mắt.Ngày đó giá mà mọi chuyện đừng xảy ra là như thế.Thì có lẻ phải chăng cô vẫn là một người bình thương, là một người vợ bình thường.Có những đứa trẻ cười đùa vang vọng khắp căn nhà.Cô chỉ muốn là một người bình thường mà thôi.Cô không cần danh cao vọng tộc, không cần vinh hoa phú quý.Thứ cô cần đơn giản chỉ là một gia đình, có một người chồng biết yêu thương cô.Nhưng đứa con như vàng bạc châu báo.Như vậy cô đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi, nhưng cuộc đời vốn trớ trêu đến vậy.Nó không muốn cô là một người bình thường, luôn tạo nên những bi kịch mà người đóng vai chính luôn phải mỉm cười trong đó là cô.Thật buồn cười cho số phận nghiệt ngã này.Cuộc đời thật là trớ trêu, luôn sẽ tặng cho chúng ta rất nhiều thất vọng trong cuộc đời.

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Nở một nụ cười tựa như an ủi bản thân mình.Cô đã mạnh mẽ, đã cố gắng mạnh mẽ được như ngày hôm nay.Đã cố gắng vượt qua tất cả mọi chuyện.Cô đã rất mạnh mẽ rồi mà đúng không....Nước mắt cô bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú, khóc gì chứ.Cô đã từng nghĩ rằng nước mặt cô đã cạn kiệt vào đúng 7 năm trước đây rồi chứ.Tại sao đến giờ vẫn còn có thể khóc ?Thật yếu đuối, tại sao cô có thể yếu đuối đến như vậy chứ.Cô đã từng rất mạnh mẽ vượt qua tất cả mọi chuyện.Mọi giong bão đều đã đi qua, mọi đau thương cũng đã từng gồng gánh trên đôi vãi nhỏ bé này.Mà tại sao cho đến giờ phút này, cô lại yếu đuối đến như vậy.Hận không thể cào xé bản thân mình để cho nỗi đau dằn xé sự yếu đuối đang rơi trên gương mặt đẫm nước này.Đưa đôi tay vuốt nhẹ lên gương mặt, vuốt ngang đôi mắt.Xuống miệng rồi dừng lại.- Muốn hận anh, nhưng lại yêu anh.Muốn yêu anh, nhưng hận thù không cho phép....Còn gì đau hơn khi yêu người ta nhưng lại không đến được với người ta.Hận thù luôn khiến tất cả chúng ta mù mắt chẳng thấy gì.Thứ khiến chúng ta ngu muội nhất chính là tình yêu.Và thứ khiến chúng ta không bỏ được, chính là hận thù với người mình yêu.Có ai yêu mà không thương không hận.Chính là vì anh đã ban tặng cô quá nhiều tổn thương.Đến nỗi tình yêu của cô có vị tha đến mấy, cũng chẳng thể nào rửa sạch những điều mà anh đã làm bao năm qua.Từ những đau đớn dằn xé tâm can, đến những vết sẹo không thể nào xóa mờ.Phải chi ngày đó anh dành cho cô một chút tin tưởng dù chỉ là nhỏ nhất.Thì có lẻ giờ đây, mọi lỗi lầm của anh dù cho kinh thiên động địa.Cô cũng có thể rũ lòng tha thứ, nhưng không....anh không nỡ bố thí cho cô một ánh mắt.Ngày đó giá mà mọi chuyện đừng xảy ra là như thế.Thì có lẻ phải chăng cô vẫn là một người bình thương, là một người vợ bình thường.Có những đứa trẻ cười đùa vang vọng khắp căn nhà.Cô chỉ muốn là một người bình thường mà thôi.Cô không cần danh cao vọng tộc, không cần vinh hoa phú quý.Thứ cô cần đơn giản chỉ là một gia đình, có một người chồng biết yêu thương cô.Nhưng đứa con như vàng bạc châu báo.Như vậy cô đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi, nhưng cuộc đời vốn trớ trêu đến vậy.Nó không muốn cô là một người bình thường, luôn tạo nên những bi kịch mà người đóng vai chính luôn phải mỉm cười trong đó là cô.Thật buồn cười cho số phận nghiệt ngã này.Cuộc đời thật là trớ trêu, luôn sẽ tặng cho chúng ta rất nhiều thất vọng trong cuộc đời.

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Nở một nụ cười tựa như an ủi bản thân mình.Cô đã mạnh mẽ, đã cố gắng mạnh mẽ được như ngày hôm nay.Đã cố gắng vượt qua tất cả mọi chuyện.Cô đã rất mạnh mẽ rồi mà đúng không....Nước mắt cô bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú, khóc gì chứ.Cô đã từng nghĩ rằng nước mặt cô đã cạn kiệt vào đúng 7 năm trước đây rồi chứ.Tại sao đến giờ vẫn còn có thể khóc ?Thật yếu đuối, tại sao cô có thể yếu đuối đến như vậy chứ.Cô đã từng rất mạnh mẽ vượt qua tất cả mọi chuyện.Mọi giong bão đều đã đi qua, mọi đau thương cũng đã từng gồng gánh trên đôi vãi nhỏ bé này.Mà tại sao cho đến giờ phút này, cô lại yếu đuối đến như vậy.Hận không thể cào xé bản thân mình để cho nỗi đau dằn xé sự yếu đuối đang rơi trên gương mặt đẫm nước này.Đưa đôi tay vuốt nhẹ lên gương mặt, vuốt ngang đôi mắt.Xuống miệng rồi dừng lại.- Muốn hận anh, nhưng lại yêu anh.Muốn yêu anh, nhưng hận thù không cho phép....Còn gì đau hơn khi yêu người ta nhưng lại không đến được với người ta.Hận thù luôn khiến tất cả chúng ta mù mắt chẳng thấy gì.Thứ khiến chúng ta ngu muội nhất chính là tình yêu.Và thứ khiến chúng ta không bỏ được, chính là hận thù với người mình yêu.Có ai yêu mà không thương không hận.Chính là vì anh đã ban tặng cô quá nhiều tổn thương.Đến nỗi tình yêu của cô có vị tha đến mấy, cũng chẳng thể nào rửa sạch những điều mà anh đã làm bao năm qua.Từ những đau đớn dằn xé tâm can, đến những vết sẹo không thể nào xóa mờ.Phải chi ngày đó anh dành cho cô một chút tin tưởng dù chỉ là nhỏ nhất.Thì có lẻ giờ đây, mọi lỗi lầm của anh dù cho kinh thiên động địa.Cô cũng có thể rũ lòng tha thứ, nhưng không....anh không nỡ bố thí cho cô một ánh mắt.Ngày đó giá mà mọi chuyện đừng xảy ra là như thế.Thì có lẻ phải chăng cô vẫn là một người bình thương, là một người vợ bình thường.Có những đứa trẻ cười đùa vang vọng khắp căn nhà.Cô chỉ muốn là một người bình thường mà thôi.Cô không cần danh cao vọng tộc, không cần vinh hoa phú quý.Thứ cô cần đơn giản chỉ là một gia đình, có một người chồng biết yêu thương cô.Nhưng đứa con như vàng bạc châu báo.Như vậy cô đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi, nhưng cuộc đời vốn trớ trêu đến vậy.Nó không muốn cô là một người bình thường, luôn tạo nên những bi kịch mà người đóng vai chính luôn phải mỉm cười trong đó là cô.Thật buồn cười cho số phận nghiệt ngã này.Cuộc đời thật là trớ trêu, luôn sẽ tặng cho chúng ta rất nhiều thất vọng trong cuộc đời.

Chương 16: Chương 16