-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu…
Chương 32: Chương 32
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Bước lên xe, chiếc xe lăn bánh chạy rồi dừng lại trước một nghĩa trang rộng lớn nhìn rất khang trang và lộng lẫy (Không đến mức đấy).Cầm đóa hoa đi vào khu nghĩa trang, đi dọc theo con đường mòn có những viên sỏi đá lớn nhỏ được xếp gọn ràng tạo thành một lối đi dẫn dắt.Nói là nghĩa trang cho hay, nhưng thực chất là một mảnh đất anh mua rồi xây lên.Trông xung quanh là những loài cây cảnh khác nhau, rồi đặt mộ cô ở giữa rừng cây đó.Cô vốn dĩ rất thích làm vườn, chỉ tiếc là đến khi xuôi đôi tay.Cũng chẳng có cơ hội trồng một cái cây trong khu vườn mà mình mong muốn.Đi gần tới mộ cô thì anh thấy một bóng người quen thuộc.Chính là cô ta! Thiên Nhất! Cô ta đến đây làm gì chứ?Anh đi đến gần xem cô ta định làm gì, dường như biết anh đến gần mình.Mà cô ta đã nhanh chóng chạy đi, bỏ lại trên mộ cũng là một bó hoa Lưu Ly...Trên thềm mộ có thấm vài giọt nước, có phải chăng đó chính là nước mắt...!nhưng cô ta tại sao lại khóc có chứ.Vì điều gì...Anh cũng thôi không nghĩ ngợi nhiều, đi đến và cũng đặt bó hoa qua một bên.Ngồi xuống cạnh bia mộ, ngắm nhìn người con gái trong bức ảnh.Người con gái mà anh từ lâu đã luôn nhớ nhung cô.Vậy mà cũng đã 3 năm rồi, anh cũng nhớ cô thật đấy.Cô cuối cùng cũng trốn kĩ thật, anh tìm mãi cũng chẳng bao giờ tìm thấy....Đúng là, đừng để con gái thất vọng.Khi họ rời đi, bạn có dùng cả cuộc đời này cũng không tìm thấy được cô ấy nữa.Cô ấy đã vĩnh viễn không cho bạn tìm thấy cô ấy một lần nữa rồi....Những năm qua mỗi lần đưa hoa tới cô, anh sẽ ngồi cạnh bia mộ của cô mà trò chuyện.Kể cho cô nghe về những việc vui, những việc mà anh đã làm hôm nay.Đáng tiếc là anh bị mất đi giọng nói tạm thời rồi, chẳng thể nói chuyện cùng cô được.Đành thôi ngồi cùng cô, ngắm cô như vậy là đủ.Một lần nữa, bản thân anh lại vô thức nhớ cô nữa rồi.Yêu mà...ai ngăn cản lại được chữ yêu cơ chứ, chỉ là dù có yêu hay không.Đã lỡ đánh mất người ta rồi, thì chính là lỡ cả một đời....Mặc Lam Nhi, giá mà anh nhận ra mình yêu em sớm hơn nhỉ.Anh không biết mình đã nói những từ này bao nhiêu lần nhưng, anh thật sự hối hận lắm rồi.Anh ước gì mình có thể trân trọng em từ giây phút đầu.Anh sẽ chắc chắn rằng bản thân mình sẽ không để vụt mất em thêm một lần nữa...Mặc Lam Nhi, một lần nữa anh muốn nói.Anh yêu em.......
Bước lên xe, chiếc xe lăn bánh chạy rồi dừng lại trước một nghĩa trang rộng lớn nhìn rất khang trang và lộng lẫy (Không đến mức đấy).
Cầm đóa hoa đi vào khu nghĩa trang, đi dọc theo con đường mòn có những viên sỏi đá lớn nhỏ được xếp gọn ràng tạo thành một lối đi dẫn dắt.
Nói là nghĩa trang cho hay, nhưng thực chất là một mảnh đất anh mua rồi xây lên.
Trông xung quanh là những loài cây cảnh khác nhau, rồi đặt mộ cô ở giữa rừng cây đó.
Cô vốn dĩ rất thích làm vườn, chỉ tiếc là đến khi xuôi đôi tay.
Cũng chẳng có cơ hội trồng một cái cây trong khu vườn mà mình mong muốn.
Đi gần tới mộ cô thì anh thấy một bóng người quen thuộc.
Chính là cô ta! Thiên Nhất! Cô ta đến đây làm gì chứ?
Anh đi đến gần xem cô ta định làm gì, dường như biết anh đến gần mình.
Mà cô ta đã nhanh chóng chạy đi, bỏ lại trên mộ cũng là một bó hoa Lưu Ly...
Trên thềm mộ có thấm vài giọt nước, có phải chăng đó chính là nước mắt...!nhưng cô ta tại sao lại khóc có chứ.
Vì điều gì...
Anh cũng thôi không nghĩ ngợi nhiều, đi đến và cũng đặt bó hoa qua một bên.
Ngồi xuống cạnh bia mộ, ngắm nhìn người con gái trong bức ảnh.
Người con gái mà anh từ lâu đã luôn nhớ nhung cô.
Vậy mà cũng đã 3 năm rồi, anh cũng nhớ cô thật đấy.
Cô cuối cùng cũng trốn kĩ thật, anh tìm mãi cũng chẳng bao giờ tìm thấy....
Đúng là, đừng để con gái thất vọng.
Khi họ rời đi, bạn có dùng cả cuộc đời này cũng không tìm thấy được cô ấy nữa.
Cô ấy đã vĩnh viễn không cho bạn tìm thấy cô ấy một lần nữa rồi....
Những năm qua mỗi lần đưa hoa tới cô, anh sẽ ngồi cạnh bia mộ của cô mà trò chuyện.
Kể cho cô nghe về những việc vui, những việc mà anh đã làm hôm nay.
Đáng tiếc là anh bị mất đi giọng nói tạm thời rồi, chẳng thể nói chuyện cùng cô được.
Đành thôi ngồi cùng cô, ngắm cô như vậy là đủ.
Một lần nữa, bản thân anh lại vô thức nhớ cô nữa rồi.
Yêu mà...ai ngăn cản lại được chữ yêu cơ chứ, chỉ là dù có yêu hay không.
Đã lỡ đánh mất người ta rồi, thì chính là lỡ cả một đời....
Mặc Lam Nhi, giá mà anh nhận ra mình yêu em sớm hơn nhỉ.
Anh không biết mình đã nói những từ này bao nhiêu lần nhưng, anh thật sự hối hận lắm rồi.
Anh ước gì mình có thể trân trọng em từ giây phút đầu.
Anh sẽ chắc chắn rằng bản thân mình sẽ không để vụt mất em thêm một lần nữa...
Mặc Lam Nhi, một lần nữa anh muốn nói.
Anh yêu em.......
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Bước lên xe, chiếc xe lăn bánh chạy rồi dừng lại trước một nghĩa trang rộng lớn nhìn rất khang trang và lộng lẫy (Không đến mức đấy).Cầm đóa hoa đi vào khu nghĩa trang, đi dọc theo con đường mòn có những viên sỏi đá lớn nhỏ được xếp gọn ràng tạo thành một lối đi dẫn dắt.Nói là nghĩa trang cho hay, nhưng thực chất là một mảnh đất anh mua rồi xây lên.Trông xung quanh là những loài cây cảnh khác nhau, rồi đặt mộ cô ở giữa rừng cây đó.Cô vốn dĩ rất thích làm vườn, chỉ tiếc là đến khi xuôi đôi tay.Cũng chẳng có cơ hội trồng một cái cây trong khu vườn mà mình mong muốn.Đi gần tới mộ cô thì anh thấy một bóng người quen thuộc.Chính là cô ta! Thiên Nhất! Cô ta đến đây làm gì chứ?Anh đi đến gần xem cô ta định làm gì, dường như biết anh đến gần mình.Mà cô ta đã nhanh chóng chạy đi, bỏ lại trên mộ cũng là một bó hoa Lưu Ly...Trên thềm mộ có thấm vài giọt nước, có phải chăng đó chính là nước mắt...!nhưng cô ta tại sao lại khóc có chứ.Vì điều gì...Anh cũng thôi không nghĩ ngợi nhiều, đi đến và cũng đặt bó hoa qua một bên.Ngồi xuống cạnh bia mộ, ngắm nhìn người con gái trong bức ảnh.Người con gái mà anh từ lâu đã luôn nhớ nhung cô.Vậy mà cũng đã 3 năm rồi, anh cũng nhớ cô thật đấy.Cô cuối cùng cũng trốn kĩ thật, anh tìm mãi cũng chẳng bao giờ tìm thấy....Đúng là, đừng để con gái thất vọng.Khi họ rời đi, bạn có dùng cả cuộc đời này cũng không tìm thấy được cô ấy nữa.Cô ấy đã vĩnh viễn không cho bạn tìm thấy cô ấy một lần nữa rồi....Những năm qua mỗi lần đưa hoa tới cô, anh sẽ ngồi cạnh bia mộ của cô mà trò chuyện.Kể cho cô nghe về những việc vui, những việc mà anh đã làm hôm nay.Đáng tiếc là anh bị mất đi giọng nói tạm thời rồi, chẳng thể nói chuyện cùng cô được.Đành thôi ngồi cùng cô, ngắm cô như vậy là đủ.Một lần nữa, bản thân anh lại vô thức nhớ cô nữa rồi.Yêu mà...ai ngăn cản lại được chữ yêu cơ chứ, chỉ là dù có yêu hay không.Đã lỡ đánh mất người ta rồi, thì chính là lỡ cả một đời....Mặc Lam Nhi, giá mà anh nhận ra mình yêu em sớm hơn nhỉ.Anh không biết mình đã nói những từ này bao nhiêu lần nhưng, anh thật sự hối hận lắm rồi.Anh ước gì mình có thể trân trọng em từ giây phút đầu.Anh sẽ chắc chắn rằng bản thân mình sẽ không để vụt mất em thêm một lần nữa...Mặc Lam Nhi, một lần nữa anh muốn nói.Anh yêu em.......