Tác giả:

-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu…

Chương 33: Chương 33

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Ngồi gục bên cạnh mộ của cô, nước mắt anh rơi một đường dài.Là một người đàn ông, anh giờ đây lại rơi nước mắt.Anh thật sự gục ngã trước cô, trước người con gái từng vì anh mà chịu không biết bao nhiêu là tổn thương.Tại sao không trân trọng? Để lỡ đi rồi lại hối tiếc một đời.Có trong tay không trân trọng, mất đi rồi mới biết món đồ đó mình đã từng rất thích....Trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa li ti vướng trên áo.Mưa từ nhỏ rồi dần dần lớn, hạt mưa thấm đẫm trên áo anh.Phía trước là màn nước của những cơn mưa rào.Sương bao quanh cả một góc phố lúc bấy giờ.Cảm xúc của anh gần như vỡ òa, dường như ngày cô rời đi.Bầu trời trong xanh ấy cũng đã từng đổ mưa.Đã từng đổ xuống một cơn mưa rất lớn, vậy mà lúc đó.Vẫn có một người con trai kiên quyết quỳ trước phần mộ mới chôn của người con gái ấy.Vứt bỏ đi bản thân là một người đàn ông, con trai.Ôm mặt khóc trước bia mộ một cách tang tốc và nhuốm màu đau thương.Ai yêu mà không đau, mất nhau lại khổ.Xa nhau rồi, ta đành xa cả đời.Anh có yêu em không? Em thì yêu anh lắm!Tần Khả Phong, tôi cho dù có chết cũng không tha thứ cho anh!A Phong anh thấy loài hoa lưu ly này đẹp không? Em rất thích nó đấy.Ý nghĩa của nó cũng rất hay, sau này em tặng nó cho anh.Anh không được quên em đâu đó!Vậy mà bây giờ, cô đã kịp tặng cho anh một nhánh hoa đó đâu? Hoa chưa kịp đưa tay người nhận.Thì người gửi đã rời đi mãi mãi, chẳng bao giờ quay trở lại nữa rồi.Hối tiếc làm gì, chung quy thì hết yêu chỉ có vậy.Bỏ lỡ cũng đến thế thôi, nhưng...điều đau đớn nhất là, một người ở lại.Một người ra đi, người ở lại mang nổi đau trên lưng.Người ra đi mang nỗi hận thù trên đôi vai gầy nhỏ bé.Dù có sống còn hay không, trọng trách trên vai vẫn rất nặng nề.Cả cơ thể anh mệt mỏi, có lẻ bị cảm do ngồi dưới mưa rồi.Cả phía trước dần dần tối đi, chỉ kịp nghe thấy giày cao gót của một người phụ nữ.Nhanh chóng nhìn thấy được đôi chân mang giày cao gót đen cùng với cổ chân nhỏ mềm mại có một vết bớt.Vết bớt này...cớ sao lại giống như vết bớt của cô đến như vậy? Cô trở về với anh rồi sao?Mặc Lam Nhi, em trở lại với anh rồi à? Anh đã chờ đợi em....từ rất lâu rồi.Và cuối cùng, em cũng trở lại với anh rồi.Mặc Lam Nhi......

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Ngồi gục bên cạnh mộ của cô, nước mắt anh rơi một đường dài.Là một người đàn ông, anh giờ đây lại rơi nước mắt.Anh thật sự gục ngã trước cô, trước người con gái từng vì anh mà chịu không biết bao nhiêu là tổn thương.Tại sao không trân trọng? Để lỡ đi rồi lại hối tiếc một đời.Có trong tay không trân trọng, mất đi rồi mới biết món đồ đó mình đã từng rất thích....Trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa li ti vướng trên áo.Mưa từ nhỏ rồi dần dần lớn, hạt mưa thấm đẫm trên áo anh.Phía trước là màn nước của những cơn mưa rào.Sương bao quanh cả một góc phố lúc bấy giờ.Cảm xúc của anh gần như vỡ òa, dường như ngày cô rời đi.Bầu trời trong xanh ấy cũng đã từng đổ mưa.Đã từng đổ xuống một cơn mưa rất lớn, vậy mà lúc đó.Vẫn có một người con trai kiên quyết quỳ trước phần mộ mới chôn của người con gái ấy.Vứt bỏ đi bản thân là một người đàn ông, con trai.Ôm mặt khóc trước bia mộ một cách tang tốc và nhuốm màu đau thương.Ai yêu mà không đau, mất nhau lại khổ.Xa nhau rồi, ta đành xa cả đời.Anh có yêu em không? Em thì yêu anh lắm!Tần Khả Phong, tôi cho dù có chết cũng không tha thứ cho anh!A Phong anh thấy loài hoa lưu ly này đẹp không? Em rất thích nó đấy.Ý nghĩa của nó cũng rất hay, sau này em tặng nó cho anh.Anh không được quên em đâu đó!Vậy mà bây giờ, cô đã kịp tặng cho anh một nhánh hoa đó đâu? Hoa chưa kịp đưa tay người nhận.Thì người gửi đã rời đi mãi mãi, chẳng bao giờ quay trở lại nữa rồi.Hối tiếc làm gì, chung quy thì hết yêu chỉ có vậy.Bỏ lỡ cũng đến thế thôi, nhưng...điều đau đớn nhất là, một người ở lại.Một người ra đi, người ở lại mang nổi đau trên lưng.Người ra đi mang nỗi hận thù trên đôi vai gầy nhỏ bé.Dù có sống còn hay không, trọng trách trên vai vẫn rất nặng nề.Cả cơ thể anh mệt mỏi, có lẻ bị cảm do ngồi dưới mưa rồi.Cả phía trước dần dần tối đi, chỉ kịp nghe thấy giày cao gót của một người phụ nữ.Nhanh chóng nhìn thấy được đôi chân mang giày cao gót đen cùng với cổ chân nhỏ mềm mại có một vết bớt.Vết bớt này...cớ sao lại giống như vết bớt của cô đến như vậy? Cô trở về với anh rồi sao?Mặc Lam Nhi, em trở lại với anh rồi à? Anh đã chờ đợi em....từ rất lâu rồi.Và cuối cùng, em cũng trở lại với anh rồi.Mặc Lam Nhi......

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Ngồi gục bên cạnh mộ của cô, nước mắt anh rơi một đường dài.Là một người đàn ông, anh giờ đây lại rơi nước mắt.Anh thật sự gục ngã trước cô, trước người con gái từng vì anh mà chịu không biết bao nhiêu là tổn thương.Tại sao không trân trọng? Để lỡ đi rồi lại hối tiếc một đời.Có trong tay không trân trọng, mất đi rồi mới biết món đồ đó mình đã từng rất thích....Trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa li ti vướng trên áo.Mưa từ nhỏ rồi dần dần lớn, hạt mưa thấm đẫm trên áo anh.Phía trước là màn nước của những cơn mưa rào.Sương bao quanh cả một góc phố lúc bấy giờ.Cảm xúc của anh gần như vỡ òa, dường như ngày cô rời đi.Bầu trời trong xanh ấy cũng đã từng đổ mưa.Đã từng đổ xuống một cơn mưa rất lớn, vậy mà lúc đó.Vẫn có một người con trai kiên quyết quỳ trước phần mộ mới chôn của người con gái ấy.Vứt bỏ đi bản thân là một người đàn ông, con trai.Ôm mặt khóc trước bia mộ một cách tang tốc và nhuốm màu đau thương.Ai yêu mà không đau, mất nhau lại khổ.Xa nhau rồi, ta đành xa cả đời.Anh có yêu em không? Em thì yêu anh lắm!Tần Khả Phong, tôi cho dù có chết cũng không tha thứ cho anh!A Phong anh thấy loài hoa lưu ly này đẹp không? Em rất thích nó đấy.Ý nghĩa của nó cũng rất hay, sau này em tặng nó cho anh.Anh không được quên em đâu đó!Vậy mà bây giờ, cô đã kịp tặng cho anh một nhánh hoa đó đâu? Hoa chưa kịp đưa tay người nhận.Thì người gửi đã rời đi mãi mãi, chẳng bao giờ quay trở lại nữa rồi.Hối tiếc làm gì, chung quy thì hết yêu chỉ có vậy.Bỏ lỡ cũng đến thế thôi, nhưng...điều đau đớn nhất là, một người ở lại.Một người ra đi, người ở lại mang nổi đau trên lưng.Người ra đi mang nỗi hận thù trên đôi vai gầy nhỏ bé.Dù có sống còn hay không, trọng trách trên vai vẫn rất nặng nề.Cả cơ thể anh mệt mỏi, có lẻ bị cảm do ngồi dưới mưa rồi.Cả phía trước dần dần tối đi, chỉ kịp nghe thấy giày cao gót của một người phụ nữ.Nhanh chóng nhìn thấy được đôi chân mang giày cao gót đen cùng với cổ chân nhỏ mềm mại có một vết bớt.Vết bớt này...cớ sao lại giống như vết bớt của cô đến như vậy? Cô trở về với anh rồi sao?Mặc Lam Nhi, em trở lại với anh rồi à? Anh đã chờ đợi em....từ rất lâu rồi.Và cuối cùng, em cũng trở lại với anh rồi.Mặc Lam Nhi......

Chương 33: Chương 33