-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu…
Chương 37: Chương 37
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Cô trở về bên anh rồi, anh nhất định sẽ giữ cô mãi mãi bên mình.Không để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa, nhất định anh sẽ không để điều đó xảy ra...Vĩnh viễn không bao giờ! Ngày dài cứ thế trôi qua, mọi lỗi lầm mà ta đã ban tặng cho nhau.Giờ đây đã được buông bỏ, chỉ cần yêu là được.Chỉ cần là yêu nhau thôi, thì tất cả mọi thứ.Cô đều có thể tha thứ, tình yêu cô dành cho anh.Đã bao la và rộng lớn như thế nào? Đến nỗi khiến bản thân chẳng thể nào quên được anh dù hận thù lấp đầy trong lòng ngực.....- A Phong! Anh xuống ăn đi này, em vừa nấu một món mới.Anh ăn thử xem nó có ngon không?Anh bước từ trên lầu xuống, đôi mắt còn ngáp ngủ với đôi mắt thâm lại do thức khuya.Đêm qua anh đã phải thức cả đêm để xử lí một đống công việc ờ công ty.Phải nói nó rất nhiều, đến nỗi cô phải góp tay làm giúp anh một phần.Nếu không anh chẳng biết khi nào mình mới làm xong đống tài liệu đó.Cô nhìn thấy gương mặt phờ phạc của anh, không nhịn được cười liền cười liên hồi.Anh từ bao giờ mà mất hình tượng với cô như này?- Haha, Phong nhìn anh mắc cười quáNhìn những lượn tóc rối xoăn lại của anh, cô bật cười thành tiếng.Trông anh thì...nói thẳng ra là khá ngố.Cô ôm bụng cười thành tiếng, nước mắt chảy dài.Thật là mắc cười chết đi được, nhìn anh ngáo không thể nào diễn tả bằng lời luôn ấy.Anh bối rối cố làm nhưng loặn tóc của mình trở về như lúc ban đầu.Thật là, lại để cô cười vào mặt mình như vậy thì ngại chết đi được.Bước xuống bàn và ngồi ăn những món ăn cô làm cho anh, toàn là những món anh thích ăn nhất.Thì ra cô vẫn còn nhớ đến sở thích của anh chứ chưa từng quên.Làm sao có thể nỡ quên được chứ, chưa một ngày nào ngừng yêu.Thì sở thích của đối phương làm sao có thể quên được.Rõ ràng là cô còn nhớ anh không thể ăn được hành nên mì liền không có một chút xíu cọng hành nào.Cô nhớ kĩ những món anh thích và ghét đến vậy à...Không nghĩ ngợi nhiều, anh cùng cô ngồi trên bàn ăn một cách ấm cúng.Cảm giác như một gia đình thật sự, hạnh phúc và tiếng cười nói.Cứ vang mãi, vang mãi trong căn nhà đó.Hạnh phúc đó, có mong manh như tình duyên kiếp trước của chúng ta hay không.Liệu em có thề cố gắng níu lấy bàn tay anh đến giây phút cuối cùng.Rồi ta trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.Mãi mãi.....
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Cô trở về bên anh rồi, anh nhất định sẽ giữ cô mãi mãi bên mình.Không để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa, nhất định anh sẽ không để điều đó xảy ra...Vĩnh viễn không bao giờ! Ngày dài cứ thế trôi qua, mọi lỗi lầm mà ta đã ban tặng cho nhau.Giờ đây đã được buông bỏ, chỉ cần yêu là được.Chỉ cần là yêu nhau thôi, thì tất cả mọi thứ.Cô đều có thể tha thứ, tình yêu cô dành cho anh.Đã bao la và rộng lớn như thế nào? Đến nỗi khiến bản thân chẳng thể nào quên được anh dù hận thù lấp đầy trong lòng ngực.....- A Phong! Anh xuống ăn đi này, em vừa nấu một món mới.Anh ăn thử xem nó có ngon không?Anh bước từ trên lầu xuống, đôi mắt còn ngáp ngủ với đôi mắt thâm lại do thức khuya.Đêm qua anh đã phải thức cả đêm để xử lí một đống công việc ờ công ty.Phải nói nó rất nhiều, đến nỗi cô phải góp tay làm giúp anh một phần.Nếu không anh chẳng biết khi nào mình mới làm xong đống tài liệu đó.Cô nhìn thấy gương mặt phờ phạc của anh, không nhịn được cười liền cười liên hồi.Anh từ bao giờ mà mất hình tượng với cô như này?- Haha, Phong nhìn anh mắc cười quáNhìn những lượn tóc rối xoăn lại của anh, cô bật cười thành tiếng.Trông anh thì...nói thẳng ra là khá ngố.Cô ôm bụng cười thành tiếng, nước mắt chảy dài.Thật là mắc cười chết đi được, nhìn anh ngáo không thể nào diễn tả bằng lời luôn ấy.Anh bối rối cố làm nhưng loặn tóc của mình trở về như lúc ban đầu.Thật là, lại để cô cười vào mặt mình như vậy thì ngại chết đi được.Bước xuống bàn và ngồi ăn những món ăn cô làm cho anh, toàn là những món anh thích ăn nhất.Thì ra cô vẫn còn nhớ đến sở thích của anh chứ chưa từng quên.Làm sao có thể nỡ quên được chứ, chưa một ngày nào ngừng yêu.Thì sở thích của đối phương làm sao có thể quên được.Rõ ràng là cô còn nhớ anh không thể ăn được hành nên mì liền không có một chút xíu cọng hành nào.Cô nhớ kĩ những món anh thích và ghét đến vậy à...Không nghĩ ngợi nhiều, anh cùng cô ngồi trên bàn ăn một cách ấm cúng.Cảm giác như một gia đình thật sự, hạnh phúc và tiếng cười nói.Cứ vang mãi, vang mãi trong căn nhà đó.Hạnh phúc đó, có mong manh như tình duyên kiếp trước của chúng ta hay không.Liệu em có thề cố gắng níu lấy bàn tay anh đến giây phút cuối cùng.Rồi ta trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.Mãi mãi.....
Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Cô trở về bên anh rồi, anh nhất định sẽ giữ cô mãi mãi bên mình.Không để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa, nhất định anh sẽ không để điều đó xảy ra...Vĩnh viễn không bao giờ! Ngày dài cứ thế trôi qua, mọi lỗi lầm mà ta đã ban tặng cho nhau.Giờ đây đã được buông bỏ, chỉ cần yêu là được.Chỉ cần là yêu nhau thôi, thì tất cả mọi thứ.Cô đều có thể tha thứ, tình yêu cô dành cho anh.Đã bao la và rộng lớn như thế nào? Đến nỗi khiến bản thân chẳng thể nào quên được anh dù hận thù lấp đầy trong lòng ngực.....- A Phong! Anh xuống ăn đi này, em vừa nấu một món mới.Anh ăn thử xem nó có ngon không?Anh bước từ trên lầu xuống, đôi mắt còn ngáp ngủ với đôi mắt thâm lại do thức khuya.Đêm qua anh đã phải thức cả đêm để xử lí một đống công việc ờ công ty.Phải nói nó rất nhiều, đến nỗi cô phải góp tay làm giúp anh một phần.Nếu không anh chẳng biết khi nào mình mới làm xong đống tài liệu đó.Cô nhìn thấy gương mặt phờ phạc của anh, không nhịn được cười liền cười liên hồi.Anh từ bao giờ mà mất hình tượng với cô như này?- Haha, Phong nhìn anh mắc cười quáNhìn những lượn tóc rối xoăn lại của anh, cô bật cười thành tiếng.Trông anh thì...nói thẳng ra là khá ngố.Cô ôm bụng cười thành tiếng, nước mắt chảy dài.Thật là mắc cười chết đi được, nhìn anh ngáo không thể nào diễn tả bằng lời luôn ấy.Anh bối rối cố làm nhưng loặn tóc của mình trở về như lúc ban đầu.Thật là, lại để cô cười vào mặt mình như vậy thì ngại chết đi được.Bước xuống bàn và ngồi ăn những món ăn cô làm cho anh, toàn là những món anh thích ăn nhất.Thì ra cô vẫn còn nhớ đến sở thích của anh chứ chưa từng quên.Làm sao có thể nỡ quên được chứ, chưa một ngày nào ngừng yêu.Thì sở thích của đối phương làm sao có thể quên được.Rõ ràng là cô còn nhớ anh không thể ăn được hành nên mì liền không có một chút xíu cọng hành nào.Cô nhớ kĩ những món anh thích và ghét đến vậy à...Không nghĩ ngợi nhiều, anh cùng cô ngồi trên bàn ăn một cách ấm cúng.Cảm giác như một gia đình thật sự, hạnh phúc và tiếng cười nói.Cứ vang mãi, vang mãi trong căn nhà đó.Hạnh phúc đó, có mong manh như tình duyên kiếp trước của chúng ta hay không.Liệu em có thề cố gắng níu lấy bàn tay anh đến giây phút cuối cùng.Rồi ta trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.Mãi mãi.....