Tác giả:

-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu…

Chương 38: Chương 38

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Ngày này cứ thế trôi qua ngày kia, thời gian trôi nhanh tưởng chừng như chúng ta chỉ vừa bên nhau vài phút trước.Thấm thoát đã 1 năm trời....Sự nghiệp và tình yêu, cô đã có được tấy cả.Sự nghiệp vững vàng, tình yêu tựa như vĩnh cửu.Còn điều gì hạnh phúc hơn tất cả? Chỉ là...ở bên cạnh anh bấy lâu nay, cớ sao đến một đứa con cũng chẳng có.Có lẻ là duyên chưa tới.Nên cả cô và anh chẳng có được một sinh linh bé nhỏ bên cạnh mình.Nhìn đống văn bản chuẩn bị gửi đi, cô thở dài một hơi.Cuối cùng cũng làm xong!Mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, cô chợt nghĩ về anh.Không biết giờ anh thế nào, có phải làm việc quá sức rồi không?Vốn dĩ anh và cô khác công ty, cả hai đều sở hữu một khối tài chính cho riêng mình.Cô mới đầu muốn làm thư ký cho anh, nhưng anh một mực không chịu và bảo rằng muốn cô tạo nên một công ty có nền móng vững chắc ở Thành Phố Bắc Kinh này.Anh sau đó cũng cho cô một phần vốn, rồi tự đó cô tự dựa vào năng lực của bản thân mà đi lên.Giờ công ty cô đã phát triển lên rất nhiều, đứng top 2 của Thành Phố, duy nhất chỉ là đứng sau công ty lớn của anh mà thôi.Tuyết trời đông se se lạnh, ngoài trời thời tiết gần như đã có tuyết rơi.Cả một tòa nhà cao ngất trời, đứng trên cao nhìn xuống cứ cảm giác mình đang ở thiên đường.Đó thật sự là một nơi rất cao, cao hết thẩy những gì có thể tưởng tượng được.Và dường như chỉ cần đứng ở một chỗ, ta đã có thể quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình.*Ting~~Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng của cô.Mở màn hình lên chính là cuộc gọi của anh, nhấn vào nút nghe.Giọng nói âm trầm từ đầu dây bên kia được truyền sang cô, một cảm giác ấm lòng không thể nào nói nên lời.- Em đã ăn uống gì chưa hay lại bỏ bữa?Giọng nói của anh pha chút quan tâm, lại có phần trách móc bản thân cô không biết tự lo cho mình.Nở một nụ cười hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đáp.- Em chưa, anh ăn chưa? Hay em qua chỗ anh rồi hai ta ăn chung?- Thôi, không cần.Em ở đó đi, anh đang chạy qua bên em đây.Xuống sảnh đi!Sau đó là tiếng vang của cuộc điện thoại.Anh lúc nào cũng vậy, luôn luôn làm trước cô cả.Đến việc đi đến công ty của nhau, thì chính anh cũng làm trước cô luôn rồi.Bước đi đến thanh máy riêng dành cho Chủ Tịch, bấm nút tầng Sảnh sau đó đợi chiếc thang máy đi xuống.Mở cửa thang máy ra, trước mặt cô là người đàn ông cô yêu.Trên tay anh cầm một bó hoa và tiến đến bên cạnh cô.Nở một nụ cười nhẹ.- Ngốc! Em lại quên hôm nay là ngày gì rồi sao?....

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Ngày này cứ thế trôi qua ngày kia, thời gian trôi nhanh tưởng chừng như chúng ta chỉ vừa bên nhau vài phút trước.Thấm thoát đã 1 năm trời....Sự nghiệp và tình yêu, cô đã có được tấy cả.Sự nghiệp vững vàng, tình yêu tựa như vĩnh cửu.Còn điều gì hạnh phúc hơn tất cả? Chỉ là...ở bên cạnh anh bấy lâu nay, cớ sao đến một đứa con cũng chẳng có.Có lẻ là duyên chưa tới.Nên cả cô và anh chẳng có được một sinh linh bé nhỏ bên cạnh mình.Nhìn đống văn bản chuẩn bị gửi đi, cô thở dài một hơi.Cuối cùng cũng làm xong!Mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, cô chợt nghĩ về anh.Không biết giờ anh thế nào, có phải làm việc quá sức rồi không?Vốn dĩ anh và cô khác công ty, cả hai đều sở hữu một khối tài chính cho riêng mình.Cô mới đầu muốn làm thư ký cho anh, nhưng anh một mực không chịu và bảo rằng muốn cô tạo nên một công ty có nền móng vững chắc ở Thành Phố Bắc Kinh này.Anh sau đó cũng cho cô một phần vốn, rồi tự đó cô tự dựa vào năng lực của bản thân mà đi lên.Giờ công ty cô đã phát triển lên rất nhiều, đứng top 2 của Thành Phố, duy nhất chỉ là đứng sau công ty lớn của anh mà thôi.Tuyết trời đông se se lạnh, ngoài trời thời tiết gần như đã có tuyết rơi.Cả một tòa nhà cao ngất trời, đứng trên cao nhìn xuống cứ cảm giác mình đang ở thiên đường.Đó thật sự là một nơi rất cao, cao hết thẩy những gì có thể tưởng tượng được.Và dường như chỉ cần đứng ở một chỗ, ta đã có thể quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình.*Ting~~Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng của cô.Mở màn hình lên chính là cuộc gọi của anh, nhấn vào nút nghe.Giọng nói âm trầm từ đầu dây bên kia được truyền sang cô, một cảm giác ấm lòng không thể nào nói nên lời.- Em đã ăn uống gì chưa hay lại bỏ bữa?Giọng nói của anh pha chút quan tâm, lại có phần trách móc bản thân cô không biết tự lo cho mình.Nở một nụ cười hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đáp.- Em chưa, anh ăn chưa? Hay em qua chỗ anh rồi hai ta ăn chung?- Thôi, không cần.Em ở đó đi, anh đang chạy qua bên em đây.Xuống sảnh đi!Sau đó là tiếng vang của cuộc điện thoại.Anh lúc nào cũng vậy, luôn luôn làm trước cô cả.Đến việc đi đến công ty của nhau, thì chính anh cũng làm trước cô luôn rồi.Bước đi đến thanh máy riêng dành cho Chủ Tịch, bấm nút tầng Sảnh sau đó đợi chiếc thang máy đi xuống.Mở cửa thang máy ra, trước mặt cô là người đàn ông cô yêu.Trên tay anh cầm một bó hoa và tiến đến bên cạnh cô.Nở một nụ cười nhẹ.- Ngốc! Em lại quên hôm nay là ngày gì rồi sao?....

Yêu Em Năm 13Tác giả: Tống Anh ThưTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô. Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối. Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống. Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát. Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình. Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ. Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình. Mặc Lam Như! Ai hiểu… Ngày này cứ thế trôi qua ngày kia, thời gian trôi nhanh tưởng chừng như chúng ta chỉ vừa bên nhau vài phút trước.Thấm thoát đã 1 năm trời....Sự nghiệp và tình yêu, cô đã có được tấy cả.Sự nghiệp vững vàng, tình yêu tựa như vĩnh cửu.Còn điều gì hạnh phúc hơn tất cả? Chỉ là...ở bên cạnh anh bấy lâu nay, cớ sao đến một đứa con cũng chẳng có.Có lẻ là duyên chưa tới.Nên cả cô và anh chẳng có được một sinh linh bé nhỏ bên cạnh mình.Nhìn đống văn bản chuẩn bị gửi đi, cô thở dài một hơi.Cuối cùng cũng làm xong!Mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, cô chợt nghĩ về anh.Không biết giờ anh thế nào, có phải làm việc quá sức rồi không?Vốn dĩ anh và cô khác công ty, cả hai đều sở hữu một khối tài chính cho riêng mình.Cô mới đầu muốn làm thư ký cho anh, nhưng anh một mực không chịu và bảo rằng muốn cô tạo nên một công ty có nền móng vững chắc ở Thành Phố Bắc Kinh này.Anh sau đó cũng cho cô một phần vốn, rồi tự đó cô tự dựa vào năng lực của bản thân mà đi lên.Giờ công ty cô đã phát triển lên rất nhiều, đứng top 2 của Thành Phố, duy nhất chỉ là đứng sau công ty lớn của anh mà thôi.Tuyết trời đông se se lạnh, ngoài trời thời tiết gần như đã có tuyết rơi.Cả một tòa nhà cao ngất trời, đứng trên cao nhìn xuống cứ cảm giác mình đang ở thiên đường.Đó thật sự là một nơi rất cao, cao hết thẩy những gì có thể tưởng tượng được.Và dường như chỉ cần đứng ở một chỗ, ta đã có thể quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình.*Ting~~Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng của cô.Mở màn hình lên chính là cuộc gọi của anh, nhấn vào nút nghe.Giọng nói âm trầm từ đầu dây bên kia được truyền sang cô, một cảm giác ấm lòng không thể nào nói nên lời.- Em đã ăn uống gì chưa hay lại bỏ bữa?Giọng nói của anh pha chút quan tâm, lại có phần trách móc bản thân cô không biết tự lo cho mình.Nở một nụ cười hạnh phúc, cô nhẹ nhàng đáp.- Em chưa, anh ăn chưa? Hay em qua chỗ anh rồi hai ta ăn chung?- Thôi, không cần.Em ở đó đi, anh đang chạy qua bên em đây.Xuống sảnh đi!Sau đó là tiếng vang của cuộc điện thoại.Anh lúc nào cũng vậy, luôn luôn làm trước cô cả.Đến việc đi đến công ty của nhau, thì chính anh cũng làm trước cô luôn rồi.Bước đi đến thanh máy riêng dành cho Chủ Tịch, bấm nút tầng Sảnh sau đó đợi chiếc thang máy đi xuống.Mở cửa thang máy ra, trước mặt cô là người đàn ông cô yêu.Trên tay anh cầm một bó hoa và tiến đến bên cạnh cô.Nở một nụ cười nhẹ.- Ngốc! Em lại quên hôm nay là ngày gì rồi sao?....

Chương 38: Chương 38