“Vương gia đã sai người đến, sính lễ dỡ xuống ước chừng phải mười tám người khiêng mới hết.” “Cô nương nhà chúng ta còn đang mê ngủ, phải dậy để trang điểm đi thôi.” Nha hoàn bên ngoài cười đẩy cửa bước vào để trang điểm cho ta. Ta tưởng lúc này mình phải tỉnh dậy từ giường bệnh của Vương phủ vào mùa đông chứ, ấy vậy mà hương hoa đào mùa xuân lại thoang thoảng bay vào phòng ngủ của ta. Trước mắt là màn lụa rèm châu, trên bàn là vòng tay bằng mã não hồng, là Tạ Cảnh tặng ta khi bọn ta mới gặp mặt. Bọn nha hoàn bưng đồ trang sức vào, các nàng còn vui vẻ cười nói về cảnh tượng Tạ Cảnh đến cầu hôn. Cảnh tượng quen thuộc làm ta thấy như đã mấy đời mấy kiếp trôi qua, ta vội vàng nắm lấy tay Thúy Nhi hỏi: “Ta bao nhiêu tuổi rồi?” “Cô nương ngủ quên trời quên đất rồi, mới tháng trước là sinh thần mười bảy tuổi của người đó ạ.” “Ca ca ta đâu?” “Mấy ngày trước chủ tử mới đi đó ạ, sao hôm nay cô nương lại hỏi rồi?” Ta nhận ra…hình như ta đã sống lại… Mấy ngày trước... nói vậy thì ca ca hiện tại…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...