Trận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía…

Chương 25

Mưa Hoàng HônTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía… Nói là phải đi ăn đồ ngon nhưng vừa xuống máy bay là Phương Ninh Trí đã bị Biên Việt bế về phòng khách sạn ôm ấp, mãi đến tối vẫn chưa thấy định ra ngoài mà chỉ mở app gọi đồ ăn ngoài.“Cậu muốn ăn gì?” Biên Việt duỗi chân, ngón tay lướt màn hình, hỏi.Quanh cổ Phương Ninh Trí đỏ hồng. Dấu hôn trên làn da trắng trẻo vô cùng nổi bật. Cậu ngượng nghịu kéo lại quần áo bị Biên Việt cởi ra rồi ngồi dậy, ghé sang tựa lên vai Biên Việt, nói nhỏ: “Tôi muốn uống trà sữa.”Biên Việt nhìn cậu, chọn mục trà sữa: “Uống tiệm nào?”Phương Ninh Trí nhìn rồi giơ tay chỉ: “Cái này, full đường.”“Uống ngọt thế, không sợ sâu răng à?”“Sâu rồi.”Biên Việt chọn phần mình giảm nửa đường, đặt hai cốc trà sữa xong hắn lại đặt thêm ít đồ ăn.Giải quyết bữa tối xong Biên Việt đặt điện thoại sang một bên rồi lại đè Phương Ninh Trí xuống dưới thân, ghé sát mặt lại cầm lấy cằm cậu: “Há miệng cho tôi xem răng sâu nào.”Phương Ninh Trí ngơ ra nhìn Biên Việt, do dự mấy giây rồi lại ngoan ngoãn “A” hé miệng dưới sự dụ dỗ của đối phương.“A…”Biên Việt nhếch môi, kéo gần khoảng cách, lưỡi liếm răng nanh Phương Ninh Trí.Cậu kêu lên, rê,n rỉ, không biết phản ứng lại thế nào, cũng chẳng dám ngậm miệng lại, chỉ sợ cắn phải lưỡi Biên Việt.Biên Việt dùng lưỡi kiểm tra một lượt. Cuối cùng, bác sĩ Biên cười cười nói nhỏ vào tai Phương Ninh Trí: “Tổng cộng có hai răng sâu nhé. Kiềm chế đi Phương Ninh Trí.”Phương Ninh Trí xấu hổ cuộn mình trong chăn.Đồ ăn ngoài nhanh chóng đến nơi, Biên Việt ra cửa lấy. Phương Ninh Trí ló đầu ra ngoài chăn, ngó Biên Việt qua khe cửa hở.Biên Việt đặt trà sữa với đồ ăn lên bàn. Hắn phải gọi tên cậu, ngọn núi nhỏ trên giường mới từ từ chuyển động. Phương Ninh Trí ôm chăn nhảy xuống giường.Biên Việt cười. Cậu vừa đi tới gần đã bị người ta kéo vào lòng.Hai người ngồi trên sô-pha, di động đặt trên bàn. Biên Việt mở TV, dựa sát vào Phương Ninh Trí vừa ăn vừa xem.Phương Ninh Trí vừa uống một ngụm trà sữa đã bị Biên Việt đút cho miếng thịt.Cậu ăn chậm, ăn một miếng là phồng miệng nhai nhiều lần. Biên Việt quay sang nhìn thấy đáng yêu lại giơ tay chọc má.Xử lý xong trà sữa và bữa tối cũng đã bảy, tám giờ, cũng chẳng ra ngoài được nữa. Biên Việt ôm Phương Ninh Trí như ôm món quà lớn, không muốn bỏ tay ra.Nhưng hôm nay xin nghỉ nửa ngày mà đã đi gần như cả ngày rồi, tối còn không về nữa chắc huấn luyện viên phát khùng luôn.Biên Việt nhìn điện thoại, nói với Phương Ninh Trí: “Tôi phải về đây.”Phương Ninh Trí không kịp phản ứng lại, sửng sốt vài giây mới ấp úng hỏi: “Vậy tôi ở một mình sao?”Biên Việt nhìn xuống, lông mi che đôi mắt lại nhưng vẫn để ý cười lóe ra, hắn nói: “Để cửa cho tôi, tôi về điểm danh xong lại qua.”

Nói là phải đi ăn đồ ngon nhưng vừa xuống máy bay là Phương Ninh Trí đã bị Biên Việt bế về phòng khách sạn ôm ấp, mãi đến tối vẫn chưa thấy định ra ngoài mà chỉ mở app gọi đồ ăn ngoài.

“Cậu muốn ăn gì?” Biên Việt duỗi chân, ngón tay lướt màn hình, hỏi.

Quanh cổ Phương Ninh Trí đỏ hồng. Dấu hôn trên làn da trắng trẻo vô cùng nổi bật. Cậu ngượng nghịu kéo lại quần áo bị Biên Việt cởi ra rồi ngồi dậy, ghé sang tựa lên vai Biên Việt, nói nhỏ: “Tôi muốn uống trà sữa.”

Biên Việt nhìn cậu, chọn mục trà sữa: “Uống tiệm nào?”

Phương Ninh Trí nhìn rồi giơ tay chỉ: “Cái này, full đường.”

“Uống ngọt thế, không sợ sâu răng à?”

“Sâu rồi.”

Biên Việt chọn phần mình giảm nửa đường, đặt hai cốc trà sữa xong hắn lại đặt thêm ít đồ ăn.

Giải quyết bữa tối xong Biên Việt đặt điện thoại sang một bên rồi lại đè Phương Ninh Trí xuống dưới thân, ghé sát mặt lại cầm lấy cằm cậu: “Há miệng cho tôi xem răng sâu nào.”

Phương Ninh Trí ngơ ra nhìn Biên Việt, do dự mấy giây rồi lại ngoan ngoãn “A” hé miệng dưới sự dụ dỗ của đối phương.

“A…”

Biên Việt nhếch môi, kéo gần khoảng cách, lưỡi liếm răng nanh Phương Ninh Trí.

Cậu kêu lên, rê,n rỉ, không biết phản ứng lại thế nào, cũng chẳng dám ngậm miệng lại, chỉ sợ cắn phải lưỡi Biên Việt.

Biên Việt dùng lưỡi kiểm tra một lượt. Cuối cùng, bác sĩ Biên cười cười nói nhỏ vào tai Phương Ninh Trí: “Tổng cộng có hai răng sâu nhé. Kiềm chế đi Phương Ninh Trí.”

Phương Ninh Trí xấu hổ cuộn mình trong chăn.

Đồ ăn ngoài nhanh chóng đến nơi, Biên Việt ra cửa lấy. Phương Ninh Trí ló đầu ra ngoài chăn, ngó Biên Việt qua khe cửa hở.

Biên Việt đặt trà sữa với đồ ăn lên bàn. Hắn phải gọi tên cậu, ngọn núi nhỏ trên giường mới từ từ chuyển động. Phương Ninh Trí ôm chăn nhảy xuống giường.

Biên Việt cười. Cậu vừa đi tới gần đã bị người ta kéo vào lòng.

Hai người ngồi trên sô-pha, di động đặt trên bàn. Biên Việt mở TV, dựa sát vào Phương Ninh Trí vừa ăn vừa xem.

Phương Ninh Trí vừa uống một ngụm trà sữa đã bị Biên Việt đút cho miếng thịt.

Cậu ăn chậm, ăn một miếng là phồng miệng nhai nhiều lần. Biên Việt quay sang nhìn thấy đáng yêu lại giơ tay chọc má.

Xử lý xong trà sữa và bữa tối cũng đã bảy, tám giờ, cũng chẳng ra ngoài được nữa. Biên Việt ôm Phương Ninh Trí như ôm món quà lớn, không muốn bỏ tay ra.

Nhưng hôm nay xin nghỉ nửa ngày mà đã đi gần như cả ngày rồi, tối còn không về nữa chắc huấn luyện viên phát khùng luôn.

Biên Việt nhìn điện thoại, nói với Phương Ninh Trí: “Tôi phải về đây.”

Phương Ninh Trí không kịp phản ứng lại, sửng sốt vài giây mới ấp úng hỏi: “Vậy tôi ở một mình sao?”

Biên Việt nhìn xuống, lông mi che đôi mắt lại nhưng vẫn để ý cười lóe ra, hắn nói: “Để cửa cho tôi, tôi về điểm danh xong lại qua.”

Mưa Hoàng HônTác giả: Ngụy Tùng LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrận mưa hè đi qua để lại vệt nước trên cửa sổ, không khí thoảng mùi bùn tanh. Biên Việt chống cằm nhìn giọt mưa đọng lại trên ngọn cây đang rung rung như sắp rơi xuống. Chuông vang lên, cô giáo bước vào lớp, chỉ đạo học sinh dọn dẹp bàn ghế. Trong phòng học ầm ầm tiếng bàn ghế kéo trên mặt đất. Nam và nữ phải ngồi tách nhau ra, người cao ngồi đằng sau, ai thấp ngồi đằng trước, thành tích kém cũng phải ra phía sau nên hội học sinh thể dục thể thao ngồi hết một khu dưới. Biên Việt dọn đồ xuống góc lớp. Chẳng mấy chốc bên cạnh đã xuất hiện ai đấy, hắn nghiêng đầu nhìn, đối phương cười hì hì gọi “anh Việt”. Biên Việt chẳng thấy buồn cười, cầm bút ném cậu ta, môi nhếch lên: “Biến.” “Chỗ của Phương Ninh Trí ở bên trên cơ mà, sao lại xuống dưới rồi.” Giọng cô giáo vang lên. Một bàn tay trắng trẻo kéo ghế bàn trên bàn Biên Việt đang ngồi ra. Áo sơ mi trắng, váy đen, mùi mưa trong không khí bị thay thế bằng hương thơm gì chẳng rõ. Biên Việt bất giác ngẩng lên nhìn nữ sinh chuẩn bị ngồi phía… Nói là phải đi ăn đồ ngon nhưng vừa xuống máy bay là Phương Ninh Trí đã bị Biên Việt bế về phòng khách sạn ôm ấp, mãi đến tối vẫn chưa thấy định ra ngoài mà chỉ mở app gọi đồ ăn ngoài.“Cậu muốn ăn gì?” Biên Việt duỗi chân, ngón tay lướt màn hình, hỏi.Quanh cổ Phương Ninh Trí đỏ hồng. Dấu hôn trên làn da trắng trẻo vô cùng nổi bật. Cậu ngượng nghịu kéo lại quần áo bị Biên Việt cởi ra rồi ngồi dậy, ghé sang tựa lên vai Biên Việt, nói nhỏ: “Tôi muốn uống trà sữa.”Biên Việt nhìn cậu, chọn mục trà sữa: “Uống tiệm nào?”Phương Ninh Trí nhìn rồi giơ tay chỉ: “Cái này, full đường.”“Uống ngọt thế, không sợ sâu răng à?”“Sâu rồi.”Biên Việt chọn phần mình giảm nửa đường, đặt hai cốc trà sữa xong hắn lại đặt thêm ít đồ ăn.Giải quyết bữa tối xong Biên Việt đặt điện thoại sang một bên rồi lại đè Phương Ninh Trí xuống dưới thân, ghé sát mặt lại cầm lấy cằm cậu: “Há miệng cho tôi xem răng sâu nào.”Phương Ninh Trí ngơ ra nhìn Biên Việt, do dự mấy giây rồi lại ngoan ngoãn “A” hé miệng dưới sự dụ dỗ của đối phương.“A…”Biên Việt nhếch môi, kéo gần khoảng cách, lưỡi liếm răng nanh Phương Ninh Trí.Cậu kêu lên, rê,n rỉ, không biết phản ứng lại thế nào, cũng chẳng dám ngậm miệng lại, chỉ sợ cắn phải lưỡi Biên Việt.Biên Việt dùng lưỡi kiểm tra một lượt. Cuối cùng, bác sĩ Biên cười cười nói nhỏ vào tai Phương Ninh Trí: “Tổng cộng có hai răng sâu nhé. Kiềm chế đi Phương Ninh Trí.”Phương Ninh Trí xấu hổ cuộn mình trong chăn.Đồ ăn ngoài nhanh chóng đến nơi, Biên Việt ra cửa lấy. Phương Ninh Trí ló đầu ra ngoài chăn, ngó Biên Việt qua khe cửa hở.Biên Việt đặt trà sữa với đồ ăn lên bàn. Hắn phải gọi tên cậu, ngọn núi nhỏ trên giường mới từ từ chuyển động. Phương Ninh Trí ôm chăn nhảy xuống giường.Biên Việt cười. Cậu vừa đi tới gần đã bị người ta kéo vào lòng.Hai người ngồi trên sô-pha, di động đặt trên bàn. Biên Việt mở TV, dựa sát vào Phương Ninh Trí vừa ăn vừa xem.Phương Ninh Trí vừa uống một ngụm trà sữa đã bị Biên Việt đút cho miếng thịt.Cậu ăn chậm, ăn một miếng là phồng miệng nhai nhiều lần. Biên Việt quay sang nhìn thấy đáng yêu lại giơ tay chọc má.Xử lý xong trà sữa và bữa tối cũng đã bảy, tám giờ, cũng chẳng ra ngoài được nữa. Biên Việt ôm Phương Ninh Trí như ôm món quà lớn, không muốn bỏ tay ra.Nhưng hôm nay xin nghỉ nửa ngày mà đã đi gần như cả ngày rồi, tối còn không về nữa chắc huấn luyện viên phát khùng luôn.Biên Việt nhìn điện thoại, nói với Phương Ninh Trí: “Tôi phải về đây.”Phương Ninh Trí không kịp phản ứng lại, sửng sốt vài giây mới ấp úng hỏi: “Vậy tôi ở một mình sao?”Biên Việt nhìn xuống, lông mi che đôi mắt lại nhưng vẫn để ý cười lóe ra, hắn nói: “Để cửa cho tôi, tôi về điểm danh xong lại qua.”

Chương 25