1 Phò mã của ta là một người cực kỳ dịu dàng, chàng dịu dàng đến độ nha hoàn của ta bò lên tận giường của chàng, phò mã cũng không nỡ trách cứ, thậm chí thấy nàng không mặc quần áo, sợ nàng bị cảm liền ôm nàng ngủ cả đêm. Chàng đối xử với ta cũng rất dịu dàng, biết ta sợ đau, đêm động phòng không dám chạm vào ta, mặc nguyên bộ quần áo nằm ngủ bên cạnh. Người dịu dàng như thế quả thực là nhân gian ít có, nếu phụ hoàng ta không có một đôi hỏa nhãn kim tinh thì sao có thể tìm được chàng giữa biển người mênh mang cơ chứ. Gả cho chàng, đúng là phúc phần ta tích cóp ba đời mới có được. "Phò mã, trên cổ chàng có nhiều vết đỏ quá, là bị muỗi cắn phải không?" Ta dạo quanh phòng một vòng mới bắt đầu quở trách đám hạ nhân đang quỳ chỉnh tề trên mặt đất. "Nhìn đám người các ngươi xem, hầu hạ phò mã thế này à? Nên phạt!" Phò mã vội vàng che chở bọn họ: "Không phải đâu công chúa..." Ta biết chàng không đành lòng thấy hạ nhân bị trách cứ, nhưng sao có thể tiếp tục để như vậy được, cũng tại chàng quá…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...