Đau đầu quá. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Tiếng xích sắt nặng nề tại nơi vắng vẻ này đột ngột khác thường. Đợi, đợi đã, nơi này là đâu? Xung quanh một mảng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ tĩnh mịch treo trên vách tường phát ra ánh sáng. Tôi co ro bên giường, trên cổ chân bị gài xích sắt, xung quanh bị song sắt niêm phong, tựa hồ không có lối ra. Tôi...Tôi không phải đang ngủ ở nhà hay sao...Làm...Làm thế nào... Hay là nói, đây chỉ là mơ. Nghĩ vậy, tôi hung hăng nhéo mình một cái. Đau, rất đau. "Yêu Yêu lại muốn chạy trốn sao." Giọng nam nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, lạnh lùng lại ẩn nhẫn. "Ai? Là ai?" Tôi chui vào trong chăn co rút lại, cảnh giác quan sát bóng tối lờ mờ xung quanh. Tôi mắng một tiếng. Một ngọn lửa bỗng sáng lên. Tôi nhìn thấy một thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, mặc một chiếc sơmi trắng, môi không tí huyết sắc. Nhưng lại đẹp đến kinh tâm, một vẻ đẹp b3nh hoạn khó có thể diễn tả được. Hắn cầm lấy ngọn nến, ánh nến chiếu rọi lên người hắn, đôi mắt đen…

Chương 25

Ma TúyTác giả: Nhất Chích Quyện Nhân ÝTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhĐau đầu quá. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Tiếng xích sắt nặng nề tại nơi vắng vẻ này đột ngột khác thường. Đợi, đợi đã, nơi này là đâu? Xung quanh một mảng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ tĩnh mịch treo trên vách tường phát ra ánh sáng. Tôi co ro bên giường, trên cổ chân bị gài xích sắt, xung quanh bị song sắt niêm phong, tựa hồ không có lối ra. Tôi...Tôi không phải đang ngủ ở nhà hay sao...Làm...Làm thế nào... Hay là nói, đây chỉ là mơ. Nghĩ vậy, tôi hung hăng nhéo mình một cái. Đau, rất đau. "Yêu Yêu lại muốn chạy trốn sao." Giọng nam nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, lạnh lùng lại ẩn nhẫn. "Ai? Là ai?" Tôi chui vào trong chăn co rút lại, cảnh giác quan sát bóng tối lờ mờ xung quanh. Tôi mắng một tiếng. Một ngọn lửa bỗng sáng lên. Tôi nhìn thấy một thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, mặc một chiếc sơmi trắng, môi không tí huyết sắc. Nhưng lại đẹp đến kinh tâm, một vẻ đẹp b3nh hoạn khó có thể diễn tả được. Hắn cầm lấy ngọn nến, ánh nến chiếu rọi lên người hắn, đôi mắt đen… "Tại sao cô muốn tiếp tục ở lại đây."Hắn lấy một quả quýt từ đ ĩa trái cây, lột ra, "Trước đây không phải cô vẫn luôn muốn chạy trốn sao?""Tôi..." Tôi nhìn về bàn tay đang đưa quýt của hắn, thon dài trắng nõn.Tôi cũng không phải muốn thoát khỏi anh, mà là muốn chạy về phía anh.Tôi thầm nói trong lòng, nhận lấy quýt của hắn nhét vào miệng, rất chua."Cô muốn cùng tôi ở đây chờ chết?"Tôi gật đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng "ừ".Sẽ không, tôi sẽ không để cho anh chết.Bóng của ngọn nến nhảy nhót phản chiếu trong mắt hắn.Bạch Tứ rủ mắt xuống, môi mỏng khẽ mở: "Đúng thật là ngu ngốc."Tôi mím môi, nhìn bóng lưng của hắn đang đi về ghế sofa, không nói gì.Toilet.Tôi tìm kiếm chiếc điện thoại, khởi động máy lên kiểm tra.Rất lạ, thật sự rất kỳ lạ.Tin nhắn tôi đã gửi đi một chút động tĩnh cũng không có, cũng không ai hồi âm.Càng như vậy tôi càng lo lắng.Tôi mang muôn vàn suy nghĩ đi đến bên giường, bây giờ cả ngọn núi đều bị mọi người bao vây, những người đó giám sát chúng tôi, nhất định bọn họ đang chờ đợi một thời cơ.Kế hoạch chạy đi, đã không thể dùng.Tôi ngửa đầu nhìn lên tia sáng yếu ớt từ giếng trời rơi xuống, tay nắm chặt, nước mắt trào ra, móng tay dường như muốn đâm vào trong da thịt.Không được lựa chọn, tôi chỉ có thể làm như vậy.Xin lỗi, Bạch Tứ.Thời gian trong lồ ng giam từng giờ từng phút trôi qua, số lần tôi ngủ say ngày càng nhiều.Bởi vì cả ngọn núi đều bị phong tỏa, không có cách nào ra ngoài, cho nên thức ăn nước uống cũng không còn dư bao nhiêu.Thật sự...không thể lãng phí.Tôi đứng trước giường, cơ thể yếu ớt ngã về phía sau, lần nữa rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc của hắn.Hai ngày này, tôi luôn được hắn vững vàng tiếp được.Bạch Tứ nhíu mày: "Cô có chuyện gì vậy? Bị bệnh gì sao?"Tôi dựa vào lồ ng ngực hắn, li3m đôi môi khô khốc, khẽ nói: "Muốn uống nước..."Hắn rót nước vào cốc, múc một xíu đút cho tôi.Thật dịu dàng...Tinh thần tôi có chút hoảng hốt, một đoạn hình ảnh ngắn chợt lóe lên trong đầu tôi.Hình ảnh rất mơ hồ, rất khó để nhìn rõ, thiếu niên kia hình như bị thương rất nặng, cô gái không chút ghét bỏ người hắn toàn máu, kiên nhẫn nhẹ nhàng đút nước cho hắn.Trực giác nói cho tôi biết, đây chính làm Lam Yêu và Bạch Tứ.Cũng là...khởi đầu của bất hạnh."Cô mau đi đi." Hắn để ly xuống, "Bây giờ, ngay lập tức.""Tôi...tôi...tôi không đi..." Tôi lắc đầu, nắm lấy vạt áo của hắn.Bạch Tứ đẩy tôi ra, đứng lên, nhìn xuống tôi."Cô ở đây, ông đây nhìn đến phiền, cô chết cũng không cần chết tại chỗ này của tôi, ra ngoài."Hắn nói mỗi một chữ, đều như mũi dao đâm vào tim tôi, máu me đầm đìa.Tôi nuốt nước mắt, giọng nói run rẩy: "Được...""Vậy anh...có thể cùng tôi uống ly rượu được không..."Ánh mắt hắn phức tạp, không nói gì.Nhưng tôi biết, hắn đã đồng ý.Ánh nến màu đỏ nhảy múa, bóng của chúng tôi phản chiếu lên vách tường mang màu sắc ấm áp.Hắn uống cạn ly, tôi theo sát phía sau."Ra ngoài đi." Bạch Tứ nhàn nhạt lên tiếng, mắt buông thõng không nhìn tôi."Tứ ca."Hắn nghe thấy âm thanh, ngước mắt lên, tôi cúi người lại gần, hôn lên khóe miệng hắn.Bạch Tứ run lên, cảm nhận được nhiệt độ trên môi, hắn cứng ngắc đưa tay ôm lấy eo tôi, nhiệt tình đáp lại.Tôi hơi vội vàng không kịp chuẩn bị.Chủ động biến thành bị động.Lúc lâu sau.Tay hắn đặt trên hông tôi chậm rãi trượt xuống, cơ thể cũng ngã xuống, ngất xỉu trong ngực tôi.Tôi sờ lên mái tóc bông xù của hắn, nhìn vào hàng lông mi thon dài, nghẹn ngào.Xin lỗi...

Ma TúyTác giả: Nhất Chích Quyện Nhân ÝTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhĐau đầu quá. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Tiếng xích sắt nặng nề tại nơi vắng vẻ này đột ngột khác thường. Đợi, đợi đã, nơi này là đâu? Xung quanh một mảng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ tĩnh mịch treo trên vách tường phát ra ánh sáng. Tôi co ro bên giường, trên cổ chân bị gài xích sắt, xung quanh bị song sắt niêm phong, tựa hồ không có lối ra. Tôi...Tôi không phải đang ngủ ở nhà hay sao...Làm...Làm thế nào... Hay là nói, đây chỉ là mơ. Nghĩ vậy, tôi hung hăng nhéo mình một cái. Đau, rất đau. "Yêu Yêu lại muốn chạy trốn sao." Giọng nam nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, lạnh lùng lại ẩn nhẫn. "Ai? Là ai?" Tôi chui vào trong chăn co rút lại, cảnh giác quan sát bóng tối lờ mờ xung quanh. Tôi mắng một tiếng. Một ngọn lửa bỗng sáng lên. Tôi nhìn thấy một thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, mặc một chiếc sơmi trắng, môi không tí huyết sắc. Nhưng lại đẹp đến kinh tâm, một vẻ đẹp b3nh hoạn khó có thể diễn tả được. Hắn cầm lấy ngọn nến, ánh nến chiếu rọi lên người hắn, đôi mắt đen… "Tại sao cô muốn tiếp tục ở lại đây."Hắn lấy một quả quýt từ đ ĩa trái cây, lột ra, "Trước đây không phải cô vẫn luôn muốn chạy trốn sao?""Tôi..." Tôi nhìn về bàn tay đang đưa quýt của hắn, thon dài trắng nõn.Tôi cũng không phải muốn thoát khỏi anh, mà là muốn chạy về phía anh.Tôi thầm nói trong lòng, nhận lấy quýt của hắn nhét vào miệng, rất chua."Cô muốn cùng tôi ở đây chờ chết?"Tôi gật đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng "ừ".Sẽ không, tôi sẽ không để cho anh chết.Bóng của ngọn nến nhảy nhót phản chiếu trong mắt hắn.Bạch Tứ rủ mắt xuống, môi mỏng khẽ mở: "Đúng thật là ngu ngốc."Tôi mím môi, nhìn bóng lưng của hắn đang đi về ghế sofa, không nói gì.Toilet.Tôi tìm kiếm chiếc điện thoại, khởi động máy lên kiểm tra.Rất lạ, thật sự rất kỳ lạ.Tin nhắn tôi đã gửi đi một chút động tĩnh cũng không có, cũng không ai hồi âm.Càng như vậy tôi càng lo lắng.Tôi mang muôn vàn suy nghĩ đi đến bên giường, bây giờ cả ngọn núi đều bị mọi người bao vây, những người đó giám sát chúng tôi, nhất định bọn họ đang chờ đợi một thời cơ.Kế hoạch chạy đi, đã không thể dùng.Tôi ngửa đầu nhìn lên tia sáng yếu ớt từ giếng trời rơi xuống, tay nắm chặt, nước mắt trào ra, móng tay dường như muốn đâm vào trong da thịt.Không được lựa chọn, tôi chỉ có thể làm như vậy.Xin lỗi, Bạch Tứ.Thời gian trong lồ ng giam từng giờ từng phút trôi qua, số lần tôi ngủ say ngày càng nhiều.Bởi vì cả ngọn núi đều bị phong tỏa, không có cách nào ra ngoài, cho nên thức ăn nước uống cũng không còn dư bao nhiêu.Thật sự...không thể lãng phí.Tôi đứng trước giường, cơ thể yếu ớt ngã về phía sau, lần nữa rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc của hắn.Hai ngày này, tôi luôn được hắn vững vàng tiếp được.Bạch Tứ nhíu mày: "Cô có chuyện gì vậy? Bị bệnh gì sao?"Tôi dựa vào lồ ng ngực hắn, li3m đôi môi khô khốc, khẽ nói: "Muốn uống nước..."Hắn rót nước vào cốc, múc một xíu đút cho tôi.Thật dịu dàng...Tinh thần tôi có chút hoảng hốt, một đoạn hình ảnh ngắn chợt lóe lên trong đầu tôi.Hình ảnh rất mơ hồ, rất khó để nhìn rõ, thiếu niên kia hình như bị thương rất nặng, cô gái không chút ghét bỏ người hắn toàn máu, kiên nhẫn nhẹ nhàng đút nước cho hắn.Trực giác nói cho tôi biết, đây chính làm Lam Yêu và Bạch Tứ.Cũng là...khởi đầu của bất hạnh."Cô mau đi đi." Hắn để ly xuống, "Bây giờ, ngay lập tức.""Tôi...tôi...tôi không đi..." Tôi lắc đầu, nắm lấy vạt áo của hắn.Bạch Tứ đẩy tôi ra, đứng lên, nhìn xuống tôi."Cô ở đây, ông đây nhìn đến phiền, cô chết cũng không cần chết tại chỗ này của tôi, ra ngoài."Hắn nói mỗi một chữ, đều như mũi dao đâm vào tim tôi, máu me đầm đìa.Tôi nuốt nước mắt, giọng nói run rẩy: "Được...""Vậy anh...có thể cùng tôi uống ly rượu được không..."Ánh mắt hắn phức tạp, không nói gì.Nhưng tôi biết, hắn đã đồng ý.Ánh nến màu đỏ nhảy múa, bóng của chúng tôi phản chiếu lên vách tường mang màu sắc ấm áp.Hắn uống cạn ly, tôi theo sát phía sau."Ra ngoài đi." Bạch Tứ nhàn nhạt lên tiếng, mắt buông thõng không nhìn tôi."Tứ ca."Hắn nghe thấy âm thanh, ngước mắt lên, tôi cúi người lại gần, hôn lên khóe miệng hắn.Bạch Tứ run lên, cảm nhận được nhiệt độ trên môi, hắn cứng ngắc đưa tay ôm lấy eo tôi, nhiệt tình đáp lại.Tôi hơi vội vàng không kịp chuẩn bị.Chủ động biến thành bị động.Lúc lâu sau.Tay hắn đặt trên hông tôi chậm rãi trượt xuống, cơ thể cũng ngã xuống, ngất xỉu trong ngực tôi.Tôi sờ lên mái tóc bông xù của hắn, nhìn vào hàng lông mi thon dài, nghẹn ngào.Xin lỗi...

Ma TúyTác giả: Nhất Chích Quyện Nhân ÝTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhĐau đầu quá. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Tiếng xích sắt nặng nề tại nơi vắng vẻ này đột ngột khác thường. Đợi, đợi đã, nơi này là đâu? Xung quanh một mảng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ tĩnh mịch treo trên vách tường phát ra ánh sáng. Tôi co ro bên giường, trên cổ chân bị gài xích sắt, xung quanh bị song sắt niêm phong, tựa hồ không có lối ra. Tôi...Tôi không phải đang ngủ ở nhà hay sao...Làm...Làm thế nào... Hay là nói, đây chỉ là mơ. Nghĩ vậy, tôi hung hăng nhéo mình một cái. Đau, rất đau. "Yêu Yêu lại muốn chạy trốn sao." Giọng nam nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, lạnh lùng lại ẩn nhẫn. "Ai? Là ai?" Tôi chui vào trong chăn co rút lại, cảnh giác quan sát bóng tối lờ mờ xung quanh. Tôi mắng một tiếng. Một ngọn lửa bỗng sáng lên. Tôi nhìn thấy một thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, mặc một chiếc sơmi trắng, môi không tí huyết sắc. Nhưng lại đẹp đến kinh tâm, một vẻ đẹp b3nh hoạn khó có thể diễn tả được. Hắn cầm lấy ngọn nến, ánh nến chiếu rọi lên người hắn, đôi mắt đen… "Tại sao cô muốn tiếp tục ở lại đây."Hắn lấy một quả quýt từ đ ĩa trái cây, lột ra, "Trước đây không phải cô vẫn luôn muốn chạy trốn sao?""Tôi..." Tôi nhìn về bàn tay đang đưa quýt của hắn, thon dài trắng nõn.Tôi cũng không phải muốn thoát khỏi anh, mà là muốn chạy về phía anh.Tôi thầm nói trong lòng, nhận lấy quýt của hắn nhét vào miệng, rất chua."Cô muốn cùng tôi ở đây chờ chết?"Tôi gật đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng "ừ".Sẽ không, tôi sẽ không để cho anh chết.Bóng của ngọn nến nhảy nhót phản chiếu trong mắt hắn.Bạch Tứ rủ mắt xuống, môi mỏng khẽ mở: "Đúng thật là ngu ngốc."Tôi mím môi, nhìn bóng lưng của hắn đang đi về ghế sofa, không nói gì.Toilet.Tôi tìm kiếm chiếc điện thoại, khởi động máy lên kiểm tra.Rất lạ, thật sự rất kỳ lạ.Tin nhắn tôi đã gửi đi một chút động tĩnh cũng không có, cũng không ai hồi âm.Càng như vậy tôi càng lo lắng.Tôi mang muôn vàn suy nghĩ đi đến bên giường, bây giờ cả ngọn núi đều bị mọi người bao vây, những người đó giám sát chúng tôi, nhất định bọn họ đang chờ đợi một thời cơ.Kế hoạch chạy đi, đã không thể dùng.Tôi ngửa đầu nhìn lên tia sáng yếu ớt từ giếng trời rơi xuống, tay nắm chặt, nước mắt trào ra, móng tay dường như muốn đâm vào trong da thịt.Không được lựa chọn, tôi chỉ có thể làm như vậy.Xin lỗi, Bạch Tứ.Thời gian trong lồ ng giam từng giờ từng phút trôi qua, số lần tôi ngủ say ngày càng nhiều.Bởi vì cả ngọn núi đều bị phong tỏa, không có cách nào ra ngoài, cho nên thức ăn nước uống cũng không còn dư bao nhiêu.Thật sự...không thể lãng phí.Tôi đứng trước giường, cơ thể yếu ớt ngã về phía sau, lần nữa rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc của hắn.Hai ngày này, tôi luôn được hắn vững vàng tiếp được.Bạch Tứ nhíu mày: "Cô có chuyện gì vậy? Bị bệnh gì sao?"Tôi dựa vào lồ ng ngực hắn, li3m đôi môi khô khốc, khẽ nói: "Muốn uống nước..."Hắn rót nước vào cốc, múc một xíu đút cho tôi.Thật dịu dàng...Tinh thần tôi có chút hoảng hốt, một đoạn hình ảnh ngắn chợt lóe lên trong đầu tôi.Hình ảnh rất mơ hồ, rất khó để nhìn rõ, thiếu niên kia hình như bị thương rất nặng, cô gái không chút ghét bỏ người hắn toàn máu, kiên nhẫn nhẹ nhàng đút nước cho hắn.Trực giác nói cho tôi biết, đây chính làm Lam Yêu và Bạch Tứ.Cũng là...khởi đầu của bất hạnh."Cô mau đi đi." Hắn để ly xuống, "Bây giờ, ngay lập tức.""Tôi...tôi...tôi không đi..." Tôi lắc đầu, nắm lấy vạt áo của hắn.Bạch Tứ đẩy tôi ra, đứng lên, nhìn xuống tôi."Cô ở đây, ông đây nhìn đến phiền, cô chết cũng không cần chết tại chỗ này của tôi, ra ngoài."Hắn nói mỗi một chữ, đều như mũi dao đâm vào tim tôi, máu me đầm đìa.Tôi nuốt nước mắt, giọng nói run rẩy: "Được...""Vậy anh...có thể cùng tôi uống ly rượu được không..."Ánh mắt hắn phức tạp, không nói gì.Nhưng tôi biết, hắn đã đồng ý.Ánh nến màu đỏ nhảy múa, bóng của chúng tôi phản chiếu lên vách tường mang màu sắc ấm áp.Hắn uống cạn ly, tôi theo sát phía sau."Ra ngoài đi." Bạch Tứ nhàn nhạt lên tiếng, mắt buông thõng không nhìn tôi."Tứ ca."Hắn nghe thấy âm thanh, ngước mắt lên, tôi cúi người lại gần, hôn lên khóe miệng hắn.Bạch Tứ run lên, cảm nhận được nhiệt độ trên môi, hắn cứng ngắc đưa tay ôm lấy eo tôi, nhiệt tình đáp lại.Tôi hơi vội vàng không kịp chuẩn bị.Chủ động biến thành bị động.Lúc lâu sau.Tay hắn đặt trên hông tôi chậm rãi trượt xuống, cơ thể cũng ngã xuống, ngất xỉu trong ngực tôi.Tôi sờ lên mái tóc bông xù của hắn, nhìn vào hàng lông mi thon dài, nghẹn ngào.Xin lỗi...

Chương 25