Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 22: C22: Chương 22
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Cuối cùng, Tần Như Lương lo lắng cho vết thương của Liễu Mi Vũ nên ném Thẩm Nguyệt xuống, ôm người bước đi.Từ khi người đàn bà này quay về, phủ tướng quân chưa được ngày nào yên ổn!Không ngờ rằng, vừa đi ra khỏi tiểu viện rách nát thì Tần Như Lương đã đụng phải một người. Hắn ta nhíu mày nhìn chằm chằm người kia, nói: “Là ngươi, ngươi đến đây làm gì?”Người này chính là Liên Thanh Châu mà Thẩm Nguyệt dẫn về cùng mấy hôm trước.Hôm nay hắn đến thăm, quản gia dẫn hắn vào hậu viện. Theo quy củ thì Liên Thanh Châu không được vào nội viện, lần này là quản gia phá lệ làm thế.Một là, quản gia biết sáng sớm Tần Như Lương đã tới gây rối với Thẩm Nguyệt, nếu có ai ở trong thì còn có thể bảo vệ đứa con của tướng quân.Hai là Liên Thanh Châu ra tay hào phóng, một lần vào là đưa tặng rất nhiều đồ quý.Khi biết Liên Thanh Châu là khách quý của công chúa, quản gia lập tức dẫn vào.Tần Như Lương rất không hài lòng, nói với quản gia: “Ngươi lại dám dẫn người không liên quan vào nội viện, ai cho phép ngươi làm vậy hả?”“Lão nô…”“Câm miệng! Ta không muốn nghe, ngươi lập tức đưa hắn ra ngoài cho ta!”Tần Như Lương vừa nói xong, Thẩm Nguyệt đã xuất hiện ở cửa ra vào. Nàng nghiêng ngời dựa vào cánh cửa, cầm tay lắc lư: “Đó là khách của ta, ta cứ muốn gặp hắn ở đây đấy”.Liên Thanh Châu chắp tay cười nói: “Hình như tại hạ đến không đúng lúc thì phải. Tướng quân mới sáng sớm đã có việc bận rồi sao? Ta thấy tình hình của tiểu phu nhân có vẻ không được ổn, tướng quân không định tìm đại phu à?”Tần Như Lương híp mắt, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.Thẩm Nguyệt đưa Liên Thanh Châu vào trong.Nơi này tuy nhỏ, đơn giản và tằn tiện nhưng cũng tràn ngập sức sống.Ý cười của Liên Thanh Châu nhạt đi: “Công chúa ở một nơi như thế này sao?”Thẩm Nguyệt không nói gì cả: “Sao ngươi lại tới đây?”Liên Thanh Châu nói: “Công chúa có thai, tại hạ sao lại không tới thăm cho được, ta đã chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu cho thai phụ ở tiền viện, lát nữa mời công chúa đến xem”.Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn”.Cả hai vừa đi vào đã thấy cảnh tượng bừa bộn, chưa kịp thu dọn ban nãy.Liên Thanh Châu líu lưỡi nói: “Tướng quân đến gây rối với công chúa sao?”Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái: “Ngươi cũng thấy Liễu Mi Vũ rồi đó, nhìn nàng ta có phải là còn thảm hơn cả ta không?”Liên Thanh Châu hiểu ra, mỉm cười: “Đúng là như thế, công chúa bây giờ không phải người dễ bị bắt nạt như xưa nữa rồi”.“Nói chuyện chính này, xem dáng vẻ Tần Như Lương như vậy thì hắn ta quen ngươi hả?”Hỏi ra thì mới biết, hóa ra nàng, Liên Thanh Châu và Tần Như Lương có chút ngọn nguồn.Khi đó cha của nàng vẫn là hoàng đế Đại Sở, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu chung một học đường, còn Liên Thanh Châu và Tần Như Lương là bạn chơi chung.Nhưng tiếc là sau khi lớn thì mỗi người một ngả.
Cuối cùng, Tần Như Lương lo lắng cho vết thương của Liễu Mi Vũ nên ném Thẩm Nguyệt xuống, ôm người bước đi.
Từ khi người đàn bà này quay về, phủ tướng quân chưa được ngày nào yên ổn!
Không ngờ rằng, vừa đi ra khỏi tiểu viện rách nát thì Tần Như Lương đã đụng phải một người. Hắn ta nhíu mày nhìn chằm chằm người kia, nói: “Là ngươi, ngươi đến đây làm gì?”
Người này chính là Liên Thanh Châu mà Thẩm Nguyệt dẫn về cùng mấy hôm trước.
Hôm nay hắn đến thăm, quản gia dẫn hắn vào hậu viện. Theo quy củ thì Liên Thanh Châu không được vào nội viện, lần này là quản gia phá lệ làm thế.
Một là, quản gia biết sáng sớm Tần Như Lương đã tới gây rối với Thẩm Nguyệt, nếu có ai ở trong thì còn có thể bảo vệ đứa con của tướng quân.
Hai là Liên Thanh Châu ra tay hào phóng, một lần vào là đưa tặng rất nhiều đồ quý.
Khi biết Liên Thanh Châu là khách quý của công chúa, quản gia lập tức dẫn vào.
Tần Như Lương rất không hài lòng, nói với quản gia: “Ngươi lại dám dẫn người không liên quan vào nội viện, ai cho phép ngươi làm vậy hả?”
“Lão nô…”
“Câm miệng! Ta không muốn nghe, ngươi lập tức đưa hắn ra ngoài cho ta!”
Tần Như Lương vừa nói xong, Thẩm Nguyệt đã xuất hiện ở cửa ra vào. Nàng nghiêng ngời dựa vào cánh cửa, cầm tay lắc lư: “Đó là khách của ta, ta cứ muốn gặp hắn ở đây đấy”.
Liên Thanh Châu chắp tay cười nói: “Hình như tại hạ đến không đúng lúc thì phải. Tướng quân mới sáng sớm đã có việc bận rồi sao? Ta thấy tình hình của tiểu phu nhân có vẻ không được ổn, tướng quân không định tìm đại phu à?”
Tần Như Lương híp mắt, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.
Thẩm Nguyệt đưa Liên Thanh Châu vào trong.
Nơi này tuy nhỏ, đơn giản và tằn tiện nhưng cũng tràn ngập sức sống.
Ý cười của Liên Thanh Châu nhạt đi: “Công chúa ở một nơi như thế này sao?”
Thẩm Nguyệt không nói gì cả: “Sao ngươi lại tới đây?”
Liên Thanh Châu nói: “Công chúa có thai, tại hạ sao lại không tới thăm cho được, ta đã chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu cho thai phụ ở tiền viện, lát nữa mời công chúa đến xem”.
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn”.
Cả hai vừa đi vào đã thấy cảnh tượng bừa bộn, chưa kịp thu dọn ban nãy.
Liên Thanh Châu líu lưỡi nói: “Tướng quân đến gây rối với công chúa sao?”
Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái: “Ngươi cũng thấy Liễu Mi Vũ rồi đó, nhìn nàng ta có phải là còn thảm hơn cả ta không?”
Liên Thanh Châu hiểu ra, mỉm cười: “Đúng là như thế, công chúa bây giờ không phải người dễ bị bắt nạt như xưa nữa rồi”.
“Nói chuyện chính này, xem dáng vẻ Tần Như Lương như vậy thì hắn ta quen ngươi hả?”
Hỏi ra thì mới biết, hóa ra nàng, Liên Thanh Châu và Tần Như Lương có chút ngọn nguồn.
Khi đó cha của nàng vẫn là hoàng đế Đại Sở, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu chung một học đường, còn Liên Thanh Châu và Tần Như Lương là bạn chơi chung.
Nhưng tiếc là sau khi lớn thì mỗi người một ngả.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Cuối cùng, Tần Như Lương lo lắng cho vết thương của Liễu Mi Vũ nên ném Thẩm Nguyệt xuống, ôm người bước đi.Từ khi người đàn bà này quay về, phủ tướng quân chưa được ngày nào yên ổn!Không ngờ rằng, vừa đi ra khỏi tiểu viện rách nát thì Tần Như Lương đã đụng phải một người. Hắn ta nhíu mày nhìn chằm chằm người kia, nói: “Là ngươi, ngươi đến đây làm gì?”Người này chính là Liên Thanh Châu mà Thẩm Nguyệt dẫn về cùng mấy hôm trước.Hôm nay hắn đến thăm, quản gia dẫn hắn vào hậu viện. Theo quy củ thì Liên Thanh Châu không được vào nội viện, lần này là quản gia phá lệ làm thế.Một là, quản gia biết sáng sớm Tần Như Lương đã tới gây rối với Thẩm Nguyệt, nếu có ai ở trong thì còn có thể bảo vệ đứa con của tướng quân.Hai là Liên Thanh Châu ra tay hào phóng, một lần vào là đưa tặng rất nhiều đồ quý.Khi biết Liên Thanh Châu là khách quý của công chúa, quản gia lập tức dẫn vào.Tần Như Lương rất không hài lòng, nói với quản gia: “Ngươi lại dám dẫn người không liên quan vào nội viện, ai cho phép ngươi làm vậy hả?”“Lão nô…”“Câm miệng! Ta không muốn nghe, ngươi lập tức đưa hắn ra ngoài cho ta!”Tần Như Lương vừa nói xong, Thẩm Nguyệt đã xuất hiện ở cửa ra vào. Nàng nghiêng ngời dựa vào cánh cửa, cầm tay lắc lư: “Đó là khách của ta, ta cứ muốn gặp hắn ở đây đấy”.Liên Thanh Châu chắp tay cười nói: “Hình như tại hạ đến không đúng lúc thì phải. Tướng quân mới sáng sớm đã có việc bận rồi sao? Ta thấy tình hình của tiểu phu nhân có vẻ không được ổn, tướng quân không định tìm đại phu à?”Tần Như Lương híp mắt, hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.Thẩm Nguyệt đưa Liên Thanh Châu vào trong.Nơi này tuy nhỏ, đơn giản và tằn tiện nhưng cũng tràn ngập sức sống.Ý cười của Liên Thanh Châu nhạt đi: “Công chúa ở một nơi như thế này sao?”Thẩm Nguyệt không nói gì cả: “Sao ngươi lại tới đây?”Liên Thanh Châu nói: “Công chúa có thai, tại hạ sao lại không tới thăm cho được, ta đã chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu cho thai phụ ở tiền viện, lát nữa mời công chúa đến xem”.Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn”.Cả hai vừa đi vào đã thấy cảnh tượng bừa bộn, chưa kịp thu dọn ban nãy.Liên Thanh Châu líu lưỡi nói: “Tướng quân đến gây rối với công chúa sao?”Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái: “Ngươi cũng thấy Liễu Mi Vũ rồi đó, nhìn nàng ta có phải là còn thảm hơn cả ta không?”Liên Thanh Châu hiểu ra, mỉm cười: “Đúng là như thế, công chúa bây giờ không phải người dễ bị bắt nạt như xưa nữa rồi”.“Nói chuyện chính này, xem dáng vẻ Tần Như Lương như vậy thì hắn ta quen ngươi hả?”Hỏi ra thì mới biết, hóa ra nàng, Liên Thanh Châu và Tần Như Lương có chút ngọn nguồn.Khi đó cha của nàng vẫn là hoàng đế Đại Sở, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu chung một học đường, còn Liên Thanh Châu và Tần Như Lương là bạn chơi chung.Nhưng tiếc là sau khi lớn thì mỗi người một ngả.