Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 23: C23: Chương 23
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Một người trở thành Liễu tướng quân, một người làm thương nhân, một người từ công chúa được sủng ái nhất biến thành công chúa sa sút nhất.Sở dĩ nàng thảm như vậy là bởi vì nàng là con gái của tiên đế.Sự tồn tại của nàng vốn là để thể hiện rằng thánh thượng hiện nay vô cùng nhân từ, nàng không cần có con.Thẩm Nguyệt nói: “Đã thế thì việc gì ngươi phải phát tán tin tức ra ngoài?”Liên Thanh Châu nói: “Thêm một người biết là có thêm một cặp mắt theo dõi. Như vậy, đến thánh thượng cũng không thể công khai đòi bỏ đứa bé này”.Thẩm Nguyệt cười khẩy, đúng là cọp trước mặt hổ sau lưng! Sao có thai ở cổ đại lại phiền như thế chứ.Ứng phó với mỗi Tần Như Lương đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm cả hoàng đế ư?Liên Thanh Châu thành khẩn nói: “Bất luận thế nào, công chúa cũng phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa bé, đừng nhẹ dạ tin ai trong phủ tướng quân nữa, phải lấy đứa bé làm gốc”.Sau khi Liên Thanh Châu đi, bên cạnh Thẩm Nguyệt không có tỳ nữ phụng dưỡng nên nàng đành tự lau dọn lại căn phòng.Đường đường là công chúa mà lại lưu lạc tới bước phải tự mình quét nhà. Rõ ràng trong phủ tướng quân này không có ai coi nàng ra gì. Nghe nói Liễu Mi Vũ uống sai thuốc khiến bản thân bị thương, cho nên cả phủ đều đang vây quanh nàng ta rồi.Nàng không khỏi thầm than bản thân ngày xưa quả là có vấn đề về suy nghĩ.Thích Tần Như Lương đã là một sai lầm lớn của nàng rồi, lại còn có lòng can đảm một mình gả vào trong phủ của hắn ta.Sau khi đi vào, bị đàm tiếu khắp nơi không nói, lại còn bị ngược đãi nữa.Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay một chút, tò mò không biết thân thể này được cấu tạo từ thứ gì.Chính nàng cũng không ngờ rằng hôm nay bản thân lại đối phó được Liễu Mi Vũ dễ dàng, thành thạo và điêu luyện như thế. Thân thể này nhìn thì nhỏ bé, nhưng không ngờ lại rất có sức lực.Có lẽ trước đó thân thể này cũng mất kha khá công phu để có được tố chất như bây giờ.Nếu không thì sao nàng có thể sống yên ổn trong khi chịu khổ suốt quãng thời gian ở phủ tướng quân chứ.Thẩm Nguyệt rất tò mò, không biết phản ứng của cơ thể này là bản năng hay do luyện tập đây?Nghe Liên Thanh Châu nói hắn đã mang đến rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu, nhưng khi Thẩm Nguyệt đến tiền đình thì những vật đó đều đã bị thu lại, danh sách cũng chẳng đưa cho nàng xem.Nhưng nàng cũng vô tình nghe hạ nhân trong phủ nói rằng đồ mà Liên Thanh Châu đưa đến vô cùng quý giá, có khi ở phủ tướng quân cũng hiếm gặp.Thẩm Nguyệt khẽ nở nụ cười. Nếu đã là vật quý hiếm thì sao lại để nàng thấy được chứ.Nhưng cũng đều là vật ngoài thân, nàng không quan tâm lắm. . Ngôn Tình SủngQua chuyện này, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đều rất yên lặng.Thẩm Nguyệt vẫn sinh sống trong tiểu viện rách nát của mình, bên cạnh không có thân tín nào, sống vô cùng đơn giản.Lúc trước tiểu viện này có một người hầu là Trương thị, phụ trách việc quét tước hàng ngày, tiện chăm sóc ba bữa ăn cho Thẩm Nguyệt.
Một người trở thành Liễu tướng quân, một người làm thương nhân, một người từ công chúa được sủng ái nhất biến thành công chúa sa sút nhất.
Sở dĩ nàng thảm như vậy là bởi vì nàng là con gái của tiên đế.
Sự tồn tại của nàng vốn là để thể hiện rằng thánh thượng hiện nay vô cùng nhân từ, nàng không cần có con.
Thẩm Nguyệt nói: “Đã thế thì việc gì ngươi phải phát tán tin tức ra ngoài?”
Liên Thanh Châu nói: “Thêm một người biết là có thêm một cặp mắt theo dõi. Như vậy, đến thánh thượng cũng không thể công khai đòi bỏ đứa bé này”.
Thẩm Nguyệt cười khẩy, đúng là cọp trước mặt hổ sau lưng! Sao có thai ở cổ đại lại phiền như thế chứ.
Ứng phó với mỗi Tần Như Lương đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm cả hoàng đế ư?
Liên Thanh Châu thành khẩn nói: “Bất luận thế nào, công chúa cũng phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa bé, đừng nhẹ dạ tin ai trong phủ tướng quân nữa, phải lấy đứa bé làm gốc”.
Sau khi Liên Thanh Châu đi, bên cạnh Thẩm Nguyệt không có tỳ nữ phụng dưỡng nên nàng đành tự lau dọn lại căn phòng.
Đường đường là công chúa mà lại lưu lạc tới bước phải tự mình quét nhà. Rõ ràng trong phủ tướng quân này không có ai coi nàng ra gì. Nghe nói Liễu Mi Vũ uống sai thuốc khiến bản thân bị thương, cho nên cả phủ đều đang vây quanh nàng ta rồi.
Nàng không khỏi thầm than bản thân ngày xưa quả là có vấn đề về suy nghĩ.
Thích Tần Như Lương đã là một sai lầm lớn của nàng rồi, lại còn có lòng can đảm một mình gả vào trong phủ của hắn ta.
Sau khi đi vào, bị đàm tiếu khắp nơi không nói, lại còn bị ngược đãi nữa.
Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay một chút, tò mò không biết thân thể này được cấu tạo từ thứ gì.
Chính nàng cũng không ngờ rằng hôm nay bản thân lại đối phó được Liễu Mi Vũ dễ dàng, thành thạo và điêu luyện như thế. Thân thể này nhìn thì nhỏ bé, nhưng không ngờ lại rất có sức lực.
Có lẽ trước đó thân thể này cũng mất kha khá công phu để có được tố chất như bây giờ.
Nếu không thì sao nàng có thể sống yên ổn trong khi chịu khổ suốt quãng thời gian ở phủ tướng quân chứ.
Thẩm Nguyệt rất tò mò, không biết phản ứng của cơ thể này là bản năng hay do luyện tập đây?
Nghe Liên Thanh Châu nói hắn đã mang đến rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu, nhưng khi Thẩm Nguyệt đến tiền đình thì những vật đó đều đã bị thu lại, danh sách cũng chẳng đưa cho nàng xem.
Nhưng nàng cũng vô tình nghe hạ nhân trong phủ nói rằng đồ mà Liên Thanh Châu đưa đến vô cùng quý giá, có khi ở phủ tướng quân cũng hiếm gặp.
Thẩm Nguyệt khẽ nở nụ cười. Nếu đã là vật quý hiếm thì sao lại để nàng thấy được chứ.
Nhưng cũng đều là vật ngoài thân, nàng không quan tâm lắm. . Ngôn Tình Sủng
Qua chuyện này, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đều rất yên lặng.
Thẩm Nguyệt vẫn sinh sống trong tiểu viện rách nát của mình, bên cạnh không có thân tín nào, sống vô cùng đơn giản.
Lúc trước tiểu viện này có một người hầu là Trương thị, phụ trách việc quét tước hàng ngày, tiện chăm sóc ba bữa ăn cho Thẩm Nguyệt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Một người trở thành Liễu tướng quân, một người làm thương nhân, một người từ công chúa được sủng ái nhất biến thành công chúa sa sút nhất.Sở dĩ nàng thảm như vậy là bởi vì nàng là con gái của tiên đế.Sự tồn tại của nàng vốn là để thể hiện rằng thánh thượng hiện nay vô cùng nhân từ, nàng không cần có con.Thẩm Nguyệt nói: “Đã thế thì việc gì ngươi phải phát tán tin tức ra ngoài?”Liên Thanh Châu nói: “Thêm một người biết là có thêm một cặp mắt theo dõi. Như vậy, đến thánh thượng cũng không thể công khai đòi bỏ đứa bé này”.Thẩm Nguyệt cười khẩy, đúng là cọp trước mặt hổ sau lưng! Sao có thai ở cổ đại lại phiền như thế chứ.Ứng phó với mỗi Tần Như Lương đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm cả hoàng đế ư?Liên Thanh Châu thành khẩn nói: “Bất luận thế nào, công chúa cũng phải nghĩ mọi cách để bảo vệ đứa bé, đừng nhẹ dạ tin ai trong phủ tướng quân nữa, phải lấy đứa bé làm gốc”.Sau khi Liên Thanh Châu đi, bên cạnh Thẩm Nguyệt không có tỳ nữ phụng dưỡng nên nàng đành tự lau dọn lại căn phòng.Đường đường là công chúa mà lại lưu lạc tới bước phải tự mình quét nhà. Rõ ràng trong phủ tướng quân này không có ai coi nàng ra gì. Nghe nói Liễu Mi Vũ uống sai thuốc khiến bản thân bị thương, cho nên cả phủ đều đang vây quanh nàng ta rồi.Nàng không khỏi thầm than bản thân ngày xưa quả là có vấn đề về suy nghĩ.Thích Tần Như Lương đã là một sai lầm lớn của nàng rồi, lại còn có lòng can đảm một mình gả vào trong phủ của hắn ta.Sau khi đi vào, bị đàm tiếu khắp nơi không nói, lại còn bị ngược đãi nữa.Thẩm Nguyệt hoạt động cổ tay một chút, tò mò không biết thân thể này được cấu tạo từ thứ gì.Chính nàng cũng không ngờ rằng hôm nay bản thân lại đối phó được Liễu Mi Vũ dễ dàng, thành thạo và điêu luyện như thế. Thân thể này nhìn thì nhỏ bé, nhưng không ngờ lại rất có sức lực.Có lẽ trước đó thân thể này cũng mất kha khá công phu để có được tố chất như bây giờ.Nếu không thì sao nàng có thể sống yên ổn trong khi chịu khổ suốt quãng thời gian ở phủ tướng quân chứ.Thẩm Nguyệt rất tò mò, không biết phản ứng của cơ thể này là bản năng hay do luyện tập đây?Nghe Liên Thanh Châu nói hắn đã mang đến rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu, nhưng khi Thẩm Nguyệt đến tiền đình thì những vật đó đều đã bị thu lại, danh sách cũng chẳng đưa cho nàng xem.Nhưng nàng cũng vô tình nghe hạ nhân trong phủ nói rằng đồ mà Liên Thanh Châu đưa đến vô cùng quý giá, có khi ở phủ tướng quân cũng hiếm gặp.Thẩm Nguyệt khẽ nở nụ cười. Nếu đã là vật quý hiếm thì sao lại để nàng thấy được chứ.Nhưng cũng đều là vật ngoài thân, nàng không quan tâm lắm. . Ngôn Tình SủngQua chuyện này, Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đều rất yên lặng.Thẩm Nguyệt vẫn sinh sống trong tiểu viện rách nát của mình, bên cạnh không có thân tín nào, sống vô cùng đơn giản.Lúc trước tiểu viện này có một người hầu là Trương thị, phụ trách việc quét tước hàng ngày, tiện chăm sóc ba bữa ăn cho Thẩm Nguyệt.