Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 401: C401: Chương 401
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Cô cảm thấy ghê tởm, còn ta đã không thể chịu đựng nổi nữa!”, Hương Phiến vừa hận vừa đau lòng.“Ta yêu tướng quân nhưng hắn ta thì sao, hắn ta chỉ dùng ta làm công cụ để trút giận! Hắn ta mỗi đêm đều nghĩ đến cô mà hành hạ ta, ta còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ ta phải ngồi chờ bị hắn ta hành hạ đến chết hay sao?”“Có bao giờ cô nghĩ đến tất cả những nỗi đau mà ta phải gánh chịu đều là do cô hay không! Ta hận cô nhưng ta lại không dám hận cô, ta còn có thể làm gì được nữa?”“Công chúa, ta cũng là do cùng đường mà thôi”.Thẩm Nguyệt yên lặng lắng nghe sau đó mới nói: “Cho nên ngươi vẫn cảm thấy mình rất oan uổng đúng không? Rõ ràng có rất nhiều con đường để đi nhưng ngươi lại cố tình chọn con đường hẹp nhất và ngu ngốc nhất”.“Bởi vì ngươi cho rằng con đường này tuy mạo hiểm một chút nhưng có thể một mũi tên bắn chết hai con chim, vừa có thể chuyển đi nỗi thống khổ của ngươi vừa có thể khiến cho đối phương đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy”.“Hương Phiến, ngươi nói ngươi cùng đường nhưng trong lúc ngươi cùng đường ngươi vẫn cố công tính kế người khác để cho bản thân mình hưởng lợi”.Thẩm Nguyệt vuốt lại vạt áo giống như không có chuyện gì xảy ra rồi lại nói: “Ta còn tưởng rằng mấy ngày qua ngươi có thể ngẫm lại xem bản thân mình đã sai ở chỗ nào, hiện tại xem ra ngươi một chút cũng không biết sai, vậy thì ngươi cứ tiếp tục ở đây chấp nhận số phận của mình đi”.Ở lại thêm cũng vô ích, Thẩm Nguyệt liền xoay người chuẩn bị rời đi.Hương Phiến ở sau lưng trở nên cuồng loạn gào lên: “Cô muốn ta biết ta sai ở đâu, chẳng lẽ nếu như ta biết sai thì cô sẽ cứu ta khỏi nơi này hay sao?”Bên ngoài quá mức ồn ào, cho dù Hương Phiến có gào đến tê tâm liệt phế cũng không có ai nghe thấy.Mà cho dù có nghe được thì cũng sẽ không có ai để ý đến.Thẩm Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, nhướng mày nói: “Sao lại không? Nhưng sau khi đến đây thì ta đã thay đổi chú ý rồi!”Sắc mặt Hương Phiến thay đổi, nàng ta hung hăng cười nói: “Cô không cần phải giả vờ, cô nghĩ ta sẽ tin cô hay sao? Hôm nay hai người không thể nào ra khỏi phòng này!”Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi: “Tại sao không được?”Hương Phiến nói: “Chỉ cần hai người dám đi ra khỏi phòng này thì ta lập tức sẽ vạch trần thân phận nữ nhân của hai người! Thấy nữ nhân dám đi vào thanh lâu, tất cả những kẻ ở đây đều là lang sói hạ lưu, ta không tin bọn chúng sẽ buông tha cho hai người!”Thấy Thẩm Nguyệt vẫn thản nhiên, Hương Phiến lại nở nụ cười gian ác nói: “Cho dù cô nói mình là công chúa thì ở đây sẽ có ai tin chứ? Có hai nữ nhân tự động dâng đến cửa, tú bà trong kỹ viện này vui vẻ còn không kịp, nói không chừng đến cuối cùng hai ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ta!”Thẩm Nguyệt ngồi lại, chậm rãi nói: “Ta đây cũng không vội đi, ở lại trong phòng ngươi một chút cũng được. Ta cũng muốn xem thử ngươi định làm gì ta”.Khi Hương Phiến nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ hận không thể xé gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Nguyệt xuống, khiến cho nàng trở nên hoảng sợ bàng hoàng giống như mình!Hương Phiến nhìn nửa tách trà mà Thẩm Nguyệt để lại trên bàn, đắc ý nói: “Cô vừa uống trà này rồi”.Thẩm Nguyệt không đáp mà chỉ hỏi lại: “Vậy thì sao?”
“Cô cảm thấy ghê tởm, còn ta đã không thể chịu đựng nổi nữa!”, Hương Phiến vừa hận vừa đau lòng.
“Ta yêu tướng quân nhưng hắn ta thì sao, hắn ta chỉ dùng ta làm công cụ để trút giận! Hắn ta mỗi đêm đều nghĩ đến cô mà hành hạ ta, ta còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ ta phải ngồi chờ bị hắn ta hành hạ đến chết hay sao?”
“Có bao giờ cô nghĩ đến tất cả những nỗi đau mà ta phải gánh chịu đều là do cô hay không! Ta hận cô nhưng ta lại không dám hận cô, ta còn có thể làm gì được nữa?”
“Công chúa, ta cũng là do cùng đường mà thôi”.
Thẩm Nguyệt yên lặng lắng nghe sau đó mới nói: “Cho nên ngươi vẫn cảm thấy mình rất oan uổng đúng không? Rõ ràng có rất nhiều con đường để đi nhưng ngươi lại cố tình chọn con đường hẹp nhất và ngu ngốc nhất”.
“Bởi vì ngươi cho rằng con đường này tuy mạo hiểm một chút nhưng có thể một mũi tên bắn chết hai con chim, vừa có thể chuyển đi nỗi thống khổ của ngươi vừa có thể khiến cho đối phương đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy”.
“Hương Phiến, ngươi nói ngươi cùng đường nhưng trong lúc ngươi cùng đường ngươi vẫn cố công tính kế người khác để cho bản thân mình hưởng lợi”.
Thẩm Nguyệt vuốt lại vạt áo giống như không có chuyện gì xảy ra rồi lại nói: “Ta còn tưởng rằng mấy ngày qua ngươi có thể ngẫm lại xem bản thân mình đã sai ở chỗ nào, hiện tại xem ra ngươi một chút cũng không biết sai, vậy thì ngươi cứ tiếp tục ở đây chấp nhận số phận của mình đi”.
Ở lại thêm cũng vô ích, Thẩm Nguyệt liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Hương Phiến ở sau lưng trở nên cuồng loạn gào lên: “Cô muốn ta biết ta sai ở đâu, chẳng lẽ nếu như ta biết sai thì cô sẽ cứu ta khỏi nơi này hay sao?”
Bên ngoài quá mức ồn ào, cho dù Hương Phiến có gào đến tê tâm liệt phế cũng không có ai nghe thấy.
Mà cho dù có nghe được thì cũng sẽ không có ai để ý đến.
Thẩm Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, nhướng mày nói: “Sao lại không? Nhưng sau khi đến đây thì ta đã thay đổi chú ý rồi!”
Sắc mặt Hương Phiến thay đổi, nàng ta hung hăng cười nói: “Cô không cần phải giả vờ, cô nghĩ ta sẽ tin cô hay sao? Hôm nay hai người không thể nào ra khỏi phòng này!”
Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi: “Tại sao không được?”
Hương Phiến nói: “Chỉ cần hai người dám đi ra khỏi phòng này thì ta lập tức sẽ vạch trần thân phận nữ nhân của hai người! Thấy nữ nhân dám đi vào thanh lâu, tất cả những kẻ ở đây đều là lang sói hạ lưu, ta không tin bọn chúng sẽ buông tha cho hai người!”
Thấy Thẩm Nguyệt vẫn thản nhiên, Hương Phiến lại nở nụ cười gian ác nói: “Cho dù cô nói mình là công chúa thì ở đây sẽ có ai tin chứ? Có hai nữ nhân tự động dâng đến cửa, tú bà trong kỹ viện này vui vẻ còn không kịp, nói không chừng đến cuối cùng hai ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ta!”
Thẩm Nguyệt ngồi lại, chậm rãi nói: “Ta đây cũng không vội đi, ở lại trong phòng ngươi một chút cũng được. Ta cũng muốn xem thử ngươi định làm gì ta”.
Khi Hương Phiến nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ hận không thể xé gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Nguyệt xuống, khiến cho nàng trở nên hoảng sợ bàng hoàng giống như mình!
Hương Phiến nhìn nửa tách trà mà Thẩm Nguyệt để lại trên bàn, đắc ý nói: “Cô vừa uống trà này rồi”.
Thẩm Nguyệt không đáp mà chỉ hỏi lại: “Vậy thì sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Cô cảm thấy ghê tởm, còn ta đã không thể chịu đựng nổi nữa!”, Hương Phiến vừa hận vừa đau lòng.“Ta yêu tướng quân nhưng hắn ta thì sao, hắn ta chỉ dùng ta làm công cụ để trút giận! Hắn ta mỗi đêm đều nghĩ đến cô mà hành hạ ta, ta còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ ta phải ngồi chờ bị hắn ta hành hạ đến chết hay sao?”“Có bao giờ cô nghĩ đến tất cả những nỗi đau mà ta phải gánh chịu đều là do cô hay không! Ta hận cô nhưng ta lại không dám hận cô, ta còn có thể làm gì được nữa?”“Công chúa, ta cũng là do cùng đường mà thôi”.Thẩm Nguyệt yên lặng lắng nghe sau đó mới nói: “Cho nên ngươi vẫn cảm thấy mình rất oan uổng đúng không? Rõ ràng có rất nhiều con đường để đi nhưng ngươi lại cố tình chọn con đường hẹp nhất và ngu ngốc nhất”.“Bởi vì ngươi cho rằng con đường này tuy mạo hiểm một chút nhưng có thể một mũi tên bắn chết hai con chim, vừa có thể chuyển đi nỗi thống khổ của ngươi vừa có thể khiến cho đối phương đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy”.“Hương Phiến, ngươi nói ngươi cùng đường nhưng trong lúc ngươi cùng đường ngươi vẫn cố công tính kế người khác để cho bản thân mình hưởng lợi”.Thẩm Nguyệt vuốt lại vạt áo giống như không có chuyện gì xảy ra rồi lại nói: “Ta còn tưởng rằng mấy ngày qua ngươi có thể ngẫm lại xem bản thân mình đã sai ở chỗ nào, hiện tại xem ra ngươi một chút cũng không biết sai, vậy thì ngươi cứ tiếp tục ở đây chấp nhận số phận của mình đi”.Ở lại thêm cũng vô ích, Thẩm Nguyệt liền xoay người chuẩn bị rời đi.Hương Phiến ở sau lưng trở nên cuồng loạn gào lên: “Cô muốn ta biết ta sai ở đâu, chẳng lẽ nếu như ta biết sai thì cô sẽ cứu ta khỏi nơi này hay sao?”Bên ngoài quá mức ồn ào, cho dù Hương Phiến có gào đến tê tâm liệt phế cũng không có ai nghe thấy.Mà cho dù có nghe được thì cũng sẽ không có ai để ý đến.Thẩm Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, nhướng mày nói: “Sao lại không? Nhưng sau khi đến đây thì ta đã thay đổi chú ý rồi!”Sắc mặt Hương Phiến thay đổi, nàng ta hung hăng cười nói: “Cô không cần phải giả vờ, cô nghĩ ta sẽ tin cô hay sao? Hôm nay hai người không thể nào ra khỏi phòng này!”Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi: “Tại sao không được?”Hương Phiến nói: “Chỉ cần hai người dám đi ra khỏi phòng này thì ta lập tức sẽ vạch trần thân phận nữ nhân của hai người! Thấy nữ nhân dám đi vào thanh lâu, tất cả những kẻ ở đây đều là lang sói hạ lưu, ta không tin bọn chúng sẽ buông tha cho hai người!”Thấy Thẩm Nguyệt vẫn thản nhiên, Hương Phiến lại nở nụ cười gian ác nói: “Cho dù cô nói mình là công chúa thì ở đây sẽ có ai tin chứ? Có hai nữ nhân tự động dâng đến cửa, tú bà trong kỹ viện này vui vẻ còn không kịp, nói không chừng đến cuối cùng hai ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ta!”Thẩm Nguyệt ngồi lại, chậm rãi nói: “Ta đây cũng không vội đi, ở lại trong phòng ngươi một chút cũng được. Ta cũng muốn xem thử ngươi định làm gì ta”.Khi Hương Phiến nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ hận không thể xé gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Nguyệt xuống, khiến cho nàng trở nên hoảng sợ bàng hoàng giống như mình!Hương Phiến nhìn nửa tách trà mà Thẩm Nguyệt để lại trên bàn, đắc ý nói: “Cô vừa uống trà này rồi”.Thẩm Nguyệt không đáp mà chỉ hỏi lại: “Vậy thì sao?”