Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 402: C402: Chương 402
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hương Phiến lúc này hoàn toàn không còn chút gì thê thảm đáng thương như trước đó, nàng ta nở nụ cười gian ác nói: “Ở trong trà của cô ta đã hạ xuân hoa đề, cô có biết đó là thứ gì không? Đó chính là thứ mà Minh Nguyệt Lâu này sử dụng để đối phó với những kỹ nữ không nghe lời”Hương Phiến lại nói: “Chưa tới nửa nén hương thì xuân dược sẽ phát tác bên trong cơ thể của cô, ta muốn từ đêm nay đến rạng sáng, bất cứ khách phong trần nào đến phòng của ta thì cô cũng phải phục vụ thay ta, bất kể có bao nhiêu người đến thì cô cũng phải phục vụ!”“Chính cô đã khiến cho ta bị bán vào nơi này, hiện tại ta cũng muốn cô phải nếm thử chút hương vị đau khổ mà ta đã nếm qua!”, Hương Phiến điên cuồng nói: “Công chúa thì thế nào, cô cho rằng bản thân mình cao cao tại thượng lắm hay sao? Lát nữa đợi đám khách làng chơi đó đến đây thì cô còn không bị chơi cho chết!”Ngọc Nghiên vô cùng tức giận, không đợi Thẩm Nguyệt lên tiếng thì nàng ta đã bước tới tát Hương Phiến hai cái rồi nhổ nước bọt nói: “Tiện nhân không biết xấu hổ!”Thẩm Nguyệt nói nhỏ: “Ngọc Nghiên, ngươi không cần phải chấp nhặt với ả ta, làm như vậy chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình”.Ngọc Nghiên tức giận quay lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.Thẩm Nguyệt lại nói với Hương Phiến: “Ta vốn không định đến đây xem chuyện nực cười của ngươi, nếu như ngươi thật lòng biết hối cải thì vẫn còn được một con đường sống, nhưng cho đến tận bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải, còn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Một khi đã như vậy thì ai cũng không cứu được ngươi!”“Vẫn là Tần Như Lương tàn nhẫn, không niệm tình mưa sương, nói bán liền bán, nhẫn tâm ném ngươi đến nơi này. Đối với nữ nhân, nơi này là luyện ngục vô biên, kỳ thực còn đau đớn hơn dùng dao giết chết ngươi”.Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, không chút hoang mang nói tiếp: “Thời gian nửa nén hương hình như cũng sắp đến rồi”.Hương Phiến không thể phản ứng kịp với câu nói của Thẩm Nguyệt, ngược lại còn hỏi: “Cô không sợ hãi cầu xin tha thứ sao?”“Kẻ nên sợ hãi cầu xin sự tha thứ cũng không phải là ta”.Một lúc sau Hương Phiến liền cảm thấy có chuyện không ổn.Khung cảnh trước mắt nàng ta đột nhiên trở nên mơ hồ, cơ thể nàng ta bắt đầu nóng lên, thở không ra hơi, hô hấp vô cùng gấp gáp.Thuốc này so với loại thuốc mà Thẩm Nguyệt trúng phải lúc trước ghê gớm hơn rất nhiều, hiệu quả vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đẩy trạng thái của người ta đến cực điểm, khiến cho người ta vô cùng thống khổ đau đớn.“Sao lại thế này, ta rõ ràng nhìn thấy cô…”, Hương Phiến toàn thân ửng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.Ngọc Nghiên khinh thường nói: “Tiện nhân, thứ trà dơ bẩn ở Minh Nguyệt Lâu cũng xứng để công chúa uống hay sao?”Vừa rồi Thẩm Nguyệt chỉ giả vờ uống trà, thật ra nàng đã đổ một nửa trà vào tay áo. Thẩm Nguyệt lúc này đang ngồi vuốt ve góc ống tay áo hơi ướt, không hề nhúc nhích.Ngọc Nghiên lại giễu cợt nói: “Đúng là không thể không đề phòng kẻ khác, lúc nãy khi công chúa bảo ngươi đi đóng cửa sổ thì đã đổi vị trí hai chén trà với nhau rồi. Chén trà mà ngươi uống mới là chén bị hạ dược, ngươi ngồi đó mà chậm rãi hưởng thụ đi!”“Ngươi! Các ngươi…”, Hương Phiến phẫn hận không thôi, mấy đầu móng tay liên tục cào vào trụ giường, thân thể nhất thời không thể ổn định, mềm nhũn ngã ra ở trên giường rồi không ngừng rên rỉ co quắp.Vốn dĩ ngay từ khi Hương Phiến dùng động tác nhỏ để bỏ thuốc, Thẩm Nguyệt đã phát hiện ra rồi, nhưng nàng làm sao có thể thay đổi ý định chứ.Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Cùng một chiêu trò, chẳng lẽ ta lại để ngươi chơi hai lần?”
Hương Phiến lúc này hoàn toàn không còn chút gì thê thảm đáng thương như trước đó, nàng ta nở nụ cười gian ác nói: “Ở trong trà của cô ta đã hạ xuân hoa đề, cô có biết đó là thứ gì không? Đó chính là thứ mà Minh Nguyệt Lâu này sử dụng để đối phó với những kỹ nữ không nghe lời”
Hương Phiến lại nói: “Chưa tới nửa nén hương thì xuân dược sẽ phát tác bên trong cơ thể của cô, ta muốn từ đêm nay đến rạng sáng, bất cứ khách phong trần nào đến phòng của ta thì cô cũng phải phục vụ thay ta, bất kể có bao nhiêu người đến thì cô cũng phải phục vụ!”
“Chính cô đã khiến cho ta bị bán vào nơi này, hiện tại ta cũng muốn cô phải nếm thử chút hương vị đau khổ mà ta đã nếm qua!”, Hương Phiến điên cuồng nói: “Công chúa thì thế nào, cô cho rằng bản thân mình cao cao tại thượng lắm hay sao? Lát nữa đợi đám khách làng chơi đó đến đây thì cô còn không bị chơi cho chết!”
Ngọc Nghiên vô cùng tức giận, không đợi Thẩm Nguyệt lên tiếng thì nàng ta đã bước tới tát Hương Phiến hai cái rồi nhổ nước bọt nói: “Tiện nhân không biết xấu hổ!”
Thẩm Nguyệt nói nhỏ: “Ngọc Nghiên, ngươi không cần phải chấp nhặt với ả ta, làm như vậy chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình”.
Ngọc Nghiên tức giận quay lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lại nói với Hương Phiến: “Ta vốn không định đến đây xem chuyện nực cười của ngươi, nếu như ngươi thật lòng biết hối cải thì vẫn còn được một con đường sống, nhưng cho đến tận bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải, còn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Một khi đã như vậy thì ai cũng không cứu được ngươi!”
“Vẫn là Tần Như Lương tàn nhẫn, không niệm tình mưa sương, nói bán liền bán, nhẫn tâm ném ngươi đến nơi này. Đối với nữ nhân, nơi này là luyện ngục vô biên, kỳ thực còn đau đớn hơn dùng dao giết chết ngươi”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, không chút hoang mang nói tiếp: “Thời gian nửa nén hương hình như cũng sắp đến rồi”.
Hương Phiến không thể phản ứng kịp với câu nói của Thẩm Nguyệt, ngược lại còn hỏi: “Cô không sợ hãi cầu xin tha thứ sao?”
“Kẻ nên sợ hãi cầu xin sự tha thứ cũng không phải là ta”.
Một lúc sau Hương Phiến liền cảm thấy có chuyện không ổn.
Khung cảnh trước mắt nàng ta đột nhiên trở nên mơ hồ, cơ thể nàng ta bắt đầu nóng lên, thở không ra hơi, hô hấp vô cùng gấp gáp.
Thuốc này so với loại thuốc mà Thẩm Nguyệt trúng phải lúc trước ghê gớm hơn rất nhiều, hiệu quả vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đẩy trạng thái của người ta đến cực điểm, khiến cho người ta vô cùng thống khổ đau đớn.
“Sao lại thế này, ta rõ ràng nhìn thấy cô…”, Hương Phiến toàn thân ửng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.
Ngọc Nghiên khinh thường nói: “Tiện nhân, thứ trà dơ bẩn ở Minh Nguyệt Lâu cũng xứng để công chúa uống hay sao?”
Vừa rồi Thẩm Nguyệt chỉ giả vờ uống trà, thật ra nàng đã đổ một nửa trà vào tay áo. Thẩm Nguyệt lúc này đang ngồi vuốt ve góc ống tay áo hơi ướt, không hề nhúc nhích.
Ngọc Nghiên lại giễu cợt nói: “Đúng là không thể không đề phòng kẻ khác, lúc nãy khi công chúa bảo ngươi đi đóng cửa sổ thì đã đổi vị trí hai chén trà với nhau rồi. Chén trà mà ngươi uống mới là chén bị hạ dược, ngươi ngồi đó mà chậm rãi hưởng thụ đi!”
“Ngươi! Các ngươi…”, Hương Phiến phẫn hận không thôi, mấy đầu móng tay liên tục cào vào trụ giường, thân thể nhất thời không thể ổn định, mềm nhũn ngã ra ở trên giường rồi không ngừng rên rỉ co quắp.
Vốn dĩ ngay từ khi Hương Phiến dùng động tác nhỏ để bỏ thuốc, Thẩm Nguyệt đã phát hiện ra rồi, nhưng nàng làm sao có thể thay đổi ý định chứ.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Cùng một chiêu trò, chẳng lẽ ta lại để ngươi chơi hai lần?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hương Phiến lúc này hoàn toàn không còn chút gì thê thảm đáng thương như trước đó, nàng ta nở nụ cười gian ác nói: “Ở trong trà của cô ta đã hạ xuân hoa đề, cô có biết đó là thứ gì không? Đó chính là thứ mà Minh Nguyệt Lâu này sử dụng để đối phó với những kỹ nữ không nghe lời”Hương Phiến lại nói: “Chưa tới nửa nén hương thì xuân dược sẽ phát tác bên trong cơ thể của cô, ta muốn từ đêm nay đến rạng sáng, bất cứ khách phong trần nào đến phòng của ta thì cô cũng phải phục vụ thay ta, bất kể có bao nhiêu người đến thì cô cũng phải phục vụ!”“Chính cô đã khiến cho ta bị bán vào nơi này, hiện tại ta cũng muốn cô phải nếm thử chút hương vị đau khổ mà ta đã nếm qua!”, Hương Phiến điên cuồng nói: “Công chúa thì thế nào, cô cho rằng bản thân mình cao cao tại thượng lắm hay sao? Lát nữa đợi đám khách làng chơi đó đến đây thì cô còn không bị chơi cho chết!”Ngọc Nghiên vô cùng tức giận, không đợi Thẩm Nguyệt lên tiếng thì nàng ta đã bước tới tát Hương Phiến hai cái rồi nhổ nước bọt nói: “Tiện nhân không biết xấu hổ!”Thẩm Nguyệt nói nhỏ: “Ngọc Nghiên, ngươi không cần phải chấp nhặt với ả ta, làm như vậy chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình”.Ngọc Nghiên tức giận quay lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.Thẩm Nguyệt lại nói với Hương Phiến: “Ta vốn không định đến đây xem chuyện nực cười của ngươi, nếu như ngươi thật lòng biết hối cải thì vẫn còn được một con đường sống, nhưng cho đến tận bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải, còn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Một khi đã như vậy thì ai cũng không cứu được ngươi!”“Vẫn là Tần Như Lương tàn nhẫn, không niệm tình mưa sương, nói bán liền bán, nhẫn tâm ném ngươi đến nơi này. Đối với nữ nhân, nơi này là luyện ngục vô biên, kỳ thực còn đau đớn hơn dùng dao giết chết ngươi”.Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, không chút hoang mang nói tiếp: “Thời gian nửa nén hương hình như cũng sắp đến rồi”.Hương Phiến không thể phản ứng kịp với câu nói của Thẩm Nguyệt, ngược lại còn hỏi: “Cô không sợ hãi cầu xin tha thứ sao?”“Kẻ nên sợ hãi cầu xin sự tha thứ cũng không phải là ta”.Một lúc sau Hương Phiến liền cảm thấy có chuyện không ổn.Khung cảnh trước mắt nàng ta đột nhiên trở nên mơ hồ, cơ thể nàng ta bắt đầu nóng lên, thở không ra hơi, hô hấp vô cùng gấp gáp.Thuốc này so với loại thuốc mà Thẩm Nguyệt trúng phải lúc trước ghê gớm hơn rất nhiều, hiệu quả vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đẩy trạng thái của người ta đến cực điểm, khiến cho người ta vô cùng thống khổ đau đớn.“Sao lại thế này, ta rõ ràng nhìn thấy cô…”, Hương Phiến toàn thân ửng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.Ngọc Nghiên khinh thường nói: “Tiện nhân, thứ trà dơ bẩn ở Minh Nguyệt Lâu cũng xứng để công chúa uống hay sao?”Vừa rồi Thẩm Nguyệt chỉ giả vờ uống trà, thật ra nàng đã đổ một nửa trà vào tay áo. Thẩm Nguyệt lúc này đang ngồi vuốt ve góc ống tay áo hơi ướt, không hề nhúc nhích.Ngọc Nghiên lại giễu cợt nói: “Đúng là không thể không đề phòng kẻ khác, lúc nãy khi công chúa bảo ngươi đi đóng cửa sổ thì đã đổi vị trí hai chén trà với nhau rồi. Chén trà mà ngươi uống mới là chén bị hạ dược, ngươi ngồi đó mà chậm rãi hưởng thụ đi!”“Ngươi! Các ngươi…”, Hương Phiến phẫn hận không thôi, mấy đầu móng tay liên tục cào vào trụ giường, thân thể nhất thời không thể ổn định, mềm nhũn ngã ra ở trên giường rồi không ngừng rên rỉ co quắp.Vốn dĩ ngay từ khi Hương Phiến dùng động tác nhỏ để bỏ thuốc, Thẩm Nguyệt đã phát hiện ra rồi, nhưng nàng làm sao có thể thay đổi ý định chứ.Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Cùng một chiêu trò, chẳng lẽ ta lại để ngươi chơi hai lần?”