1. Tôi là một thư ký nghèo khổ. Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác. Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào. Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?” Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác. Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ. Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm. So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này. Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm. Bọn họ không thèm nịnh hót, tôi tranh công. Đến nỗi cố gắng quá sức đã bị cắn trả. “Này, đứa mới tới kia thật sự rất biết nịnh đầm đấy.” “E là đã thích sếp?” Hai…
Chương 6: Hoàn chính văn
Nhật Ký Yêu Thầm Của SếpTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi là một thư ký nghèo khổ. Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác. Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào. Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?” Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác. Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ. Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm. So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này. Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm. Bọn họ không thèm nịnh hót, tôi tranh công. Đến nỗi cố gắng quá sức đã bị cắn trả. “Này, đứa mới tới kia thật sự rất biết nịnh đầm đấy.” “E là đã thích sếp?” Hai… 9.Tôi đau khổ muốn tìm đồng minh tâm sự.Buổi trưa, tôi bưng khay cơm ngồi đối diện với Bạch Nặc, mấy ngày qua, tôi và Bạch Nặc ở ngoài đời cũng rất quen thuộc.“Bạch Nặc, gần đây cậu tiến triển ra sao rồi?” Tôi hỏi.Bạch Nặc dừng đũa, nuốt từng ngụm nhỏ thức ăn trong miệng, sau đó cười nói: “Cũng ổn, nhiệm vụ mà cấp trên giao về cơ bản tôi đều hoàn thành đúng hạn.”“Thế là tốt.” Tôi nói lẩm bẩm.Ít nhất trong liên minh yêu thầm của chúng tôi có một người không quá tệ, cũng xem như ổn.“Chị Văn Văn, chị thì sao? Dạo này vẫn hòa hợp với giám đốc Tiết chứ?”“Thật ra…” Tôi thở dài bới khay thức ăn, lắc đầu một cái, “Không ổn lắm, tôi cảm thấy mình sắp kết thúc rồi.”Bạch Nặc mở to hai mắt, lo lắng nhìn tôi, khẽ hỏi: “Chị muốn từ chức sao?”Tôi há miệng, cuối cùng không nhịn được nói: “Thật ra thì….Bạch Nặc, tôi biết thân phận trên mạng của cậu, bọn mình còn rất thân thuộc, tôi biết ở ngoài đời nói chuyện này không hay lắm nhưng tôi gặp chuyện rất buồn, không nhịn được muốn trò chuyện với cậu, cho nên…”Bạch Nặc đực mặt ra nhìn tôi, hơi kinh ngạc, lỗ tai đỏ lên rất nhanh mà mắt thường cũng có thể thấy được, cậu ta lắp ba lắp bắp, “Chị Văn Văn, chị chị chị, sao chị biết được thế?”Cậu ta há miệng run rẩy giơ điện thoại ra, tên trên mạng và hoạt động của cậu ấy có thể thấy rõ ràng trên giao diện của nền tảng xã hội.Tôi liếc mắt, sững người, xác nhận lặp đi lặp lại trong đầu những gì tôi vừa thấy, sau đó không thể tin nổi ngước mắt lên nhìn.Nickname ID của Bạch Nặc là “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu”.Hoạt động đầu tiên là nhật ký phát sóng trực tiếp.Trong video, phần tóc mái mềm mại của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng tinh và đôi mắt lạnh lùng, đeo khẩu trang và mang headphone. Cả người khinh thường dựa vào trên ghế, tốc độ tay rất nhanh, đang điên cuồng múa phím phát ra những lời rác rưởi công kích tâm lý kẻ địch.“Gà vãi.” Cậu nhướng mày, nhìn thông báo siêu thần trên màn hình, cười lạnh.Mặt tôi cứng đờ, nhìn kẻ phách lối trong màn hình, xem ra chàng trai lạnh lùng này rất thiếu đòn rồi sau đó quay đầu nhìn Bạch Nặc đang cúi dầu xấu hổ, ngượng ngùng.Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm vào ID “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu” 5 giây.“Chị Văn Văn, chị là fan nào vậy? Khi quay về em sẽ cho chị vào phòng, được không?”Tôi yếu ớt xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn.”Bạch Nặc nhìn tôi, tôi nhìn Bạch Nặc.Cậu ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, không hề nể nang vạch trần, “Chị Văn Văn, không lẽ chị nhận nhầm em thành người khác ư.”Trẻ con bây giờ đúng là không nể mặt người ta.Tôi che mặt.Lúng túng ch.ết đi được, mười năm sau, tôi sẽ xấu hổ đến mức không ngủ được vì nửa đêm nằm mơ thấy đoạn ký ức này.Bạch Nặc cúi đầu, không nhịn được cười đến nỗi bả vai rung lên, cậu ta rất nể mặt tôi, không cười thành tiếng, tôi đành bất đắc dĩ nhìn cậu ta mỉm cười.Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng “cót két”.Có người thô lỗ đứng dậy và sải bước ra ngoài.Tôi nhìn sang theo bản năng, nhận ra bóng dáng Tiết Nghễ Văn vội vàng xẹt qua.Vừa nãy anh ấy ngồi ngay sau lưng tôi! Cách tôi 3 cái bàn.Chẳng qua là người đẹp có hẹn, tôi cứ tưởng trưa nay anh sẽ đi ăn cơm cùng cô ta.10.Uống nhiều nước nóng hôm nay có trạng thái cảm xúc khóc.Hình như anh ấy thất tình.Bình luận bên dưới đều an ủi anh ấy.Là một người cũng đang thất tình, trong lòng tôi cảm thán khéo quá, nhưng một câu “không sao đâu” cứ rề rà mãi không gõ ra.Giống như, rõ ràng là muốn an ủi “Uống nhiều nước nóng”, nhưng lại không nhịn được đặt chuyện này lên người mình.Không cam lòng, thật sự không cam lòng.Không muốn kết thúc như vậy.Tôi hít một hơi thật sâu, như nói với “Uống nhiều nước nóng” lại như đang nói với chính bản thân mình, “Ông à, thử lại lần nữa đi. Nói cho cô ấy biết tấm lòng của ông, cho dù bị từ chối ít nhất cũng không nuối tiếc.”Uống nhiều nước nóng hồi lâu không trả lời, phía trên màn hình hiển thị dòng chữ đang nhập, anh ấy nói với tôi, “Được”.Vài phút sau, anh ấy nói trong khu vực bình luận “≧◇≦, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi tôi tôi quyết định dũng cảm một lần, đi tỏ tình!!! >_
Nhật Ký Yêu Thầm Của SếpTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi là một thư ký nghèo khổ. Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác. Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào. Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?” Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác. Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ. Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm. So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này. Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm. Bọn họ không thèm nịnh hót, tôi tranh công. Đến nỗi cố gắng quá sức đã bị cắn trả. “Này, đứa mới tới kia thật sự rất biết nịnh đầm đấy.” “E là đã thích sếp?” Hai… 9.Tôi đau khổ muốn tìm đồng minh tâm sự.Buổi trưa, tôi bưng khay cơm ngồi đối diện với Bạch Nặc, mấy ngày qua, tôi và Bạch Nặc ở ngoài đời cũng rất quen thuộc.“Bạch Nặc, gần đây cậu tiến triển ra sao rồi?” Tôi hỏi.Bạch Nặc dừng đũa, nuốt từng ngụm nhỏ thức ăn trong miệng, sau đó cười nói: “Cũng ổn, nhiệm vụ mà cấp trên giao về cơ bản tôi đều hoàn thành đúng hạn.”“Thế là tốt.” Tôi nói lẩm bẩm.Ít nhất trong liên minh yêu thầm của chúng tôi có một người không quá tệ, cũng xem như ổn.“Chị Văn Văn, chị thì sao? Dạo này vẫn hòa hợp với giám đốc Tiết chứ?”“Thật ra…” Tôi thở dài bới khay thức ăn, lắc đầu một cái, “Không ổn lắm, tôi cảm thấy mình sắp kết thúc rồi.”Bạch Nặc mở to hai mắt, lo lắng nhìn tôi, khẽ hỏi: “Chị muốn từ chức sao?”Tôi há miệng, cuối cùng không nhịn được nói: “Thật ra thì….Bạch Nặc, tôi biết thân phận trên mạng của cậu, bọn mình còn rất thân thuộc, tôi biết ở ngoài đời nói chuyện này không hay lắm nhưng tôi gặp chuyện rất buồn, không nhịn được muốn trò chuyện với cậu, cho nên…”Bạch Nặc đực mặt ra nhìn tôi, hơi kinh ngạc, lỗ tai đỏ lên rất nhanh mà mắt thường cũng có thể thấy được, cậu ta lắp ba lắp bắp, “Chị Văn Văn, chị chị chị, sao chị biết được thế?”Cậu ta há miệng run rẩy giơ điện thoại ra, tên trên mạng và hoạt động của cậu ấy có thể thấy rõ ràng trên giao diện của nền tảng xã hội.Tôi liếc mắt, sững người, xác nhận lặp đi lặp lại trong đầu những gì tôi vừa thấy, sau đó không thể tin nổi ngước mắt lên nhìn.Nickname ID của Bạch Nặc là “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu”.Hoạt động đầu tiên là nhật ký phát sóng trực tiếp.Trong video, phần tóc mái mềm mại của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng tinh và đôi mắt lạnh lùng, đeo khẩu trang và mang headphone. Cả người khinh thường dựa vào trên ghế, tốc độ tay rất nhanh, đang điên cuồng múa phím phát ra những lời rác rưởi công kích tâm lý kẻ địch.“Gà vãi.” Cậu nhướng mày, nhìn thông báo siêu thần trên màn hình, cười lạnh.Mặt tôi cứng đờ, nhìn kẻ phách lối trong màn hình, xem ra chàng trai lạnh lùng này rất thiếu đòn rồi sau đó quay đầu nhìn Bạch Nặc đang cúi dầu xấu hổ, ngượng ngùng.Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm vào ID “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu” 5 giây.“Chị Văn Văn, chị là fan nào vậy? Khi quay về em sẽ cho chị vào phòng, được không?”Tôi yếu ớt xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn.”Bạch Nặc nhìn tôi, tôi nhìn Bạch Nặc.Cậu ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, không hề nể nang vạch trần, “Chị Văn Văn, không lẽ chị nhận nhầm em thành người khác ư.”Trẻ con bây giờ đúng là không nể mặt người ta.Tôi che mặt.Lúng túng ch.ết đi được, mười năm sau, tôi sẽ xấu hổ đến mức không ngủ được vì nửa đêm nằm mơ thấy đoạn ký ức này.Bạch Nặc cúi đầu, không nhịn được cười đến nỗi bả vai rung lên, cậu ta rất nể mặt tôi, không cười thành tiếng, tôi đành bất đắc dĩ nhìn cậu ta mỉm cười.Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng “cót két”.Có người thô lỗ đứng dậy và sải bước ra ngoài.Tôi nhìn sang theo bản năng, nhận ra bóng dáng Tiết Nghễ Văn vội vàng xẹt qua.Vừa nãy anh ấy ngồi ngay sau lưng tôi! Cách tôi 3 cái bàn.Chẳng qua là người đẹp có hẹn, tôi cứ tưởng trưa nay anh sẽ đi ăn cơm cùng cô ta.10.Uống nhiều nước nóng hôm nay có trạng thái cảm xúc khóc.Hình như anh ấy thất tình.Bình luận bên dưới đều an ủi anh ấy.Là một người cũng đang thất tình, trong lòng tôi cảm thán khéo quá, nhưng một câu “không sao đâu” cứ rề rà mãi không gõ ra.Giống như, rõ ràng là muốn an ủi “Uống nhiều nước nóng”, nhưng lại không nhịn được đặt chuyện này lên người mình.Không cam lòng, thật sự không cam lòng.Không muốn kết thúc như vậy.Tôi hít một hơi thật sâu, như nói với “Uống nhiều nước nóng” lại như đang nói với chính bản thân mình, “Ông à, thử lại lần nữa đi. Nói cho cô ấy biết tấm lòng của ông, cho dù bị từ chối ít nhất cũng không nuối tiếc.”Uống nhiều nước nóng hồi lâu không trả lời, phía trên màn hình hiển thị dòng chữ đang nhập, anh ấy nói với tôi, “Được”.Vài phút sau, anh ấy nói trong khu vực bình luận “≧◇≦, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi tôi tôi quyết định dũng cảm một lần, đi tỏ tình!!! >_
Nhật Ký Yêu Thầm Của SếpTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi là một thư ký nghèo khổ. Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác. Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào. Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?” Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác. Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ. Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm. So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này. Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm. Bọn họ không thèm nịnh hót, tôi tranh công. Đến nỗi cố gắng quá sức đã bị cắn trả. “Này, đứa mới tới kia thật sự rất biết nịnh đầm đấy.” “E là đã thích sếp?” Hai… 9.Tôi đau khổ muốn tìm đồng minh tâm sự.Buổi trưa, tôi bưng khay cơm ngồi đối diện với Bạch Nặc, mấy ngày qua, tôi và Bạch Nặc ở ngoài đời cũng rất quen thuộc.“Bạch Nặc, gần đây cậu tiến triển ra sao rồi?” Tôi hỏi.Bạch Nặc dừng đũa, nuốt từng ngụm nhỏ thức ăn trong miệng, sau đó cười nói: “Cũng ổn, nhiệm vụ mà cấp trên giao về cơ bản tôi đều hoàn thành đúng hạn.”“Thế là tốt.” Tôi nói lẩm bẩm.Ít nhất trong liên minh yêu thầm của chúng tôi có một người không quá tệ, cũng xem như ổn.“Chị Văn Văn, chị thì sao? Dạo này vẫn hòa hợp với giám đốc Tiết chứ?”“Thật ra…” Tôi thở dài bới khay thức ăn, lắc đầu một cái, “Không ổn lắm, tôi cảm thấy mình sắp kết thúc rồi.”Bạch Nặc mở to hai mắt, lo lắng nhìn tôi, khẽ hỏi: “Chị muốn từ chức sao?”Tôi há miệng, cuối cùng không nhịn được nói: “Thật ra thì….Bạch Nặc, tôi biết thân phận trên mạng của cậu, bọn mình còn rất thân thuộc, tôi biết ở ngoài đời nói chuyện này không hay lắm nhưng tôi gặp chuyện rất buồn, không nhịn được muốn trò chuyện với cậu, cho nên…”Bạch Nặc đực mặt ra nhìn tôi, hơi kinh ngạc, lỗ tai đỏ lên rất nhanh mà mắt thường cũng có thể thấy được, cậu ta lắp ba lắp bắp, “Chị Văn Văn, chị chị chị, sao chị biết được thế?”Cậu ta há miệng run rẩy giơ điện thoại ra, tên trên mạng và hoạt động của cậu ấy có thể thấy rõ ràng trên giao diện của nền tảng xã hội.Tôi liếc mắt, sững người, xác nhận lặp đi lặp lại trong đầu những gì tôi vừa thấy, sau đó không thể tin nổi ngước mắt lên nhìn.Nickname ID của Bạch Nặc là “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu”.Hoạt động đầu tiên là nhật ký phát sóng trực tiếp.Trong video, phần tóc mái mềm mại của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng tinh và đôi mắt lạnh lùng, đeo khẩu trang và mang headphone. Cả người khinh thường dựa vào trên ghế, tốc độ tay rất nhanh, đang điên cuồng múa phím phát ra những lời rác rưởi công kích tâm lý kẻ địch.“Gà vãi.” Cậu nhướng mày, nhìn thông báo siêu thần trên màn hình, cười lạnh.Mặt tôi cứng đờ, nhìn kẻ phách lối trong màn hình, xem ra chàng trai lạnh lùng này rất thiếu đòn rồi sau đó quay đầu nhìn Bạch Nặc đang cúi dầu xấu hổ, ngượng ngùng.Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm vào ID “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu” 5 giây.“Chị Văn Văn, chị là fan nào vậy? Khi quay về em sẽ cho chị vào phòng, được không?”Tôi yếu ớt xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn.”Bạch Nặc nhìn tôi, tôi nhìn Bạch Nặc.Cậu ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, không hề nể nang vạch trần, “Chị Văn Văn, không lẽ chị nhận nhầm em thành người khác ư.”Trẻ con bây giờ đúng là không nể mặt người ta.Tôi che mặt.Lúng túng ch.ết đi được, mười năm sau, tôi sẽ xấu hổ đến mức không ngủ được vì nửa đêm nằm mơ thấy đoạn ký ức này.Bạch Nặc cúi đầu, không nhịn được cười đến nỗi bả vai rung lên, cậu ta rất nể mặt tôi, không cười thành tiếng, tôi đành bất đắc dĩ nhìn cậu ta mỉm cười.Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng “cót két”.Có người thô lỗ đứng dậy và sải bước ra ngoài.Tôi nhìn sang theo bản năng, nhận ra bóng dáng Tiết Nghễ Văn vội vàng xẹt qua.Vừa nãy anh ấy ngồi ngay sau lưng tôi! Cách tôi 3 cái bàn.Chẳng qua là người đẹp có hẹn, tôi cứ tưởng trưa nay anh sẽ đi ăn cơm cùng cô ta.10.Uống nhiều nước nóng hôm nay có trạng thái cảm xúc khóc.Hình như anh ấy thất tình.Bình luận bên dưới đều an ủi anh ấy.Là một người cũng đang thất tình, trong lòng tôi cảm thán khéo quá, nhưng một câu “không sao đâu” cứ rề rà mãi không gõ ra.Giống như, rõ ràng là muốn an ủi “Uống nhiều nước nóng”, nhưng lại không nhịn được đặt chuyện này lên người mình.Không cam lòng, thật sự không cam lòng.Không muốn kết thúc như vậy.Tôi hít một hơi thật sâu, như nói với “Uống nhiều nước nóng” lại như đang nói với chính bản thân mình, “Ông à, thử lại lần nữa đi. Nói cho cô ấy biết tấm lòng của ông, cho dù bị từ chối ít nhất cũng không nuối tiếc.”Uống nhiều nước nóng hồi lâu không trả lời, phía trên màn hình hiển thị dòng chữ đang nhập, anh ấy nói với tôi, “Được”.Vài phút sau, anh ấy nói trong khu vực bình luận “≧◇≦, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi tôi tôi quyết định dũng cảm một lần, đi tỏ tình!!! >_