Cuối xuân đầu tháng tư, gió mang theo mưa xối xả xuống Lâm An. Giữa trưa, mười dặm chín phố sương mù dày đặc, liễu rũ hoa khóc. Mây đen bao trùm khắp nơi, một tiếng sấm nặng nề giáng xuống, Vương Vân bừng tỉnh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thanh Ngọc bên kia màn mưa đang vội vàng chạy tới. “Tiểu thư, Hình công tử đã về.” Vương Vân ngây người nhìn nàng, đứng dậy quá nhanh khiến đầu gối nàng nhức như kim châm, suýt nữa ngã ngửa ra sau. Thanh Ngọc nhanh tay đỡ lấy nàng, nói nhỏ bên tai: “Chính mắt nô tỳ nhìn thấy người vào phủ. Trời đang mưa ít người đi lại, tiểu thư qua đó bây giờ là thích hợp nhất.” Vương Vân gật đầu, quỳ lâu làm nàng có chút uể oải, nàng vặn eo, vừa định đi ra lại chợt quay đầu lại nhìn Thanh Ngọc, thần sắc lộ ra chút căng thẳng: “Ta nên nói với hắn thế nào đây?” Thanh Ngọc tức đến suýt dậm chân: “Tổ tông của ta ơi, người cứ nói thật với Hình công tử, người có quen biết với Bùi gia công tử không?” Vương Vân kịch liệt lắc đầu. Đừng nói là quen biết, nàng với Bùi gia…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...